Lạc Đông Phúc cắn răng nhãn nhịn, cả người run rẩy, dốc hết tu vi cả đời vào hơi thở cuối cùng khởi động khí thế cương chính tồn tại giữa thế gian.
Hầu Khuê Đông không khỏi nhíu mày.
Ông ta không định lấy mạng của Lạc Đông Phúc, chỉ định dạy dỗ một chút coi như nể mặt Tê Lỗ với Mạnh gia, không cần phải trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Nhưng Lạc Đông Phúc lại không màng sống chết, khi ấy ông ta sẽ rất khó xử.
Nho tu và võ đạo không giống nhau.
Võ đạo không phân nội hay ngoại mà đều tu luyện chân khí, công phu được thể hiện rõ ràng trên chính cơ thể, chân khí cũng là sự tồn tại mật thiết nhất trong cơ thể. Nội lực càng thâm hậu, chân khí càng đồi dào.
Còn khí thế cương chính của nho tu lại trải rộng khắp thế gian, không đi vào cơ thể nho sinh, chỉ thông qua phương pháp đặc biệt của nho tu giúp cơ thể kết nối với thế gian, từ đó khởi động khí thế cương chính.
Cái gọi đọc sách nuôi khí chính là nuôi dưỡng khí của thiên địa, cảnh giới cao nhất là người trời hòa thành một.
Nó và tu hành tự nhiên như nước chảy của đạo gia rất giống nhau.
Tu vi của Lạc Đông Phúc chẳng phải là đối thủ của tông sư, nhưng ông ta không chịu nhân nhượng, dùng hơi cuối cùng kêu gọi khí thiên địa khiến cho gió cuốn cuồn cuộn.
Ở cổ đại có rất nhiều văn nhân thà chết chứ không chịu khuất phục mà dùng phương pháp này.
Điều này khiến Hầu Khuê Đông rất khó xử.
Mà giờ muốn hạ gục Lạc Đông Thiên thì cũng chỉ còn cách nặng tay, không còn là dạy dỗ một chút nữa rồi.
Lại giằng co như vậy một lát, Nghê Hoài Kỳ đứng bên cạnh bất mãn nói: “Hầu tông sư, người ta đã ôm lòng muốn chết, cần gì ông nương tay chứ? Nếu ông không xuống tay được vậy thì chi bằng để tôi lên”.
Hầu Khuê Đông hừ nói: “Không cần!”
Ông ta bèn bước tiếp nửa bước kia lên, cơ thể thẳng tắp.
Hai chân tiến về phía trước nửa bước nhưng nửa bước đấy lại nặng nề như dời núi.
Thế gian tối sầm lại, khí thế cương chính không bao nhiêu được ngưng tụ lại kia nổ tan.
Lạc Đông Phúc lùi lại mấy bước hộc máu, ngã quy xuống: “Ông Lạc!”
Tự Thông sợ hãi tột độ, vội xông lên gọi Lạc Đông Phúc.
Sắc mặt Lạc Đông Phúc trắng bệch, hai mắt trợn tròn, hô hấp đình chỉ. Khi sờ tay lên ngực cũng không cảm nhận được nhịp tim.
Từ Thông siết chặt năm tay, lòng đau buồn không thôi.
Ông ta bảo tay sai đưa Lạc Đông Phúc lên xe mình, xoay người lạnh lùng nhìn Hầu Khuê Đông và Nghê Hoài Kỳ.
Từ Thông không biết võ công, nhưng lúc này trong mắt ông ta chứa đầy sát khí khiến cả hai vị tông sư đều cảm thấy ớn lạnh.
“Các ông định giết cả tôi luôn à?”
“Vậy phải xem nhà họ Từ liệu còn nằng nặc muốn đưa Lang Dụ Văn đi không đã”, Nghê Hoài Kỳ đáp.
“Từ gia, ông đi đi, không cần phải hy sinh vô ích, núi xanh còn ở không sợ hết củi đốt!”, Lang Dụ Văn cao giọng nói.
Từ Thông liếc mắt nhìn Lang Dụ Văn, cơ thể hơi run, cuối cùng cũng đưa ra quyết định của mình, lạnh giọng nói.
“Hai vị tông sư, mối nợ hôm nay, họ Từ tôi sẽ nhớ kỹ! Người, các ông muốn để lại thì cứ để lại, nhưng tôi phải nói rõ, nếu ở đây ông Lang thiếu một sợi tóc thì tôi sẽ khiến cả Giang Đông chó gà không yên! Chớ bảo tôi không báo trước đấy!”
Dứt lời, ông ta xoay người bước đi.
Trần Định Bang thấy Từ Thông đi rồi, biết giờ mình có kiên trì cũng vô dụng.
“Tôi cũng để lại một câu, nếu các ông động tới ông Lang, tuy tôi không thò vào chuyện ở Giang Đông được, nhưng ở Thân Châu, dẫu cho các ông có là tông sư đi chăng nữa, trừ phi nhà họ Trần tôi diệt môn nếu không sẽ chẳng còn miếng đất nào cho các ông mở võ quán đâu! Chớ bảo tôi không báo trước!”
Dứt lời, ông ta cũng xoay người bước đi.
Chớp mắt, người hai nhà Từ, Trần dẫn đến đều đi sạch, ngược lại khiến cho Nghê Hoài Kỳ và Hầu Khuê Đông thấy không quen.
Hầu Khuê Đông không nhịn được bèn hỏi: “Hội trưởng Nghê à, ông nói xem liệu bọn họ...”
Nghê Hoài Kỳ cười khinh nói: “Hừ, sợ gì chứ, chẳng qua là hơi mạnh miệng chút thôi, làm màu trước thuộc hạ là chính, chừa cho mình chút mặt mũi mà thôi”.
Hầu Khuê Đông vẫn cảm thấy hơi lo lắng, nói: “Thế lực của nhà họ Trần ở Thân Châu rất lớn, mà tên Trần Định Bang này cũng là một kẻ tàn nhẫn, nếu ông ta ác lên thì sợ răng võ quán Hoa Anh của tôi sẽ có chuyện”.
Nghê Hoài Kỳ không khỏi nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy chế nhạo: “Hầu tông sư à, nhà họ Trần lại không có tông sư tọa trấn, ông sợ ông ta làm đếch gì? Nếu ông ta dám xuống †ay với võ quán Hoa Anh thật thì ông cứ giết tới, coi thử nhà họ Trần phải làm sao đây? Trần Định Ban không phải đồ ngu, ông †a sẽ không vì tức mà không cần mạng đâu”.
Hầu Khuê Đông cũng cảm thấy có lý, bèn gật đầu nói: “Cũng phải, vậy hai người kia xử lý sao đây?”
Nghê Hoài Kỳ nói: “Tôi muốn dẫn Lang Dụ Văn về Kim Lăng giao cho nhà họ Trương, tạm thời không giết được. Còn tên kia thì giao cho người nhà họ Phan xử lý đi, chẳng phải bọn họ nên báo thù cho Phan Phương Niên hay sao, đúng lúc cho bọn họ hả giận”.
“Vậy Lý Dục Thần thì sao?”, Hầu Khuê Đông bỗng hỏi: “Có muốn đi Nam Giang..."
Nghê Hoài Kỳ lắc đầu nói: “Hà Trường Sinh không rõ sống chết, nhà họ Liễu bị diệt môn, chuyện cụ thể liên quan đến Lý Dục Thần không rõ ràng, Nam Giang cũng không phải địa bàn của chúng ta, không cần hành động liều lĩnh. Hôm nay chúng †a ở lại nhà họ Phan hết một tối, nếu Lý Dục Thần tới cứu Phan Phượng Niên thì ta đây bèn liên thủ bắt cậu ta”.
“Nhưng mà..”, Hầu Khuê Đông trầm ngâm: “Nghe nói Lý Dục Thần dùng một kiếm chém chết tông chủ Thiên Nhẫn Tông của Đông Doanh ltazura Kazuyoshi tại đại hội võ lâm ở Tiền Đường, được coi là tông sư số một của Nam Giang. Ông và tôi liên thủ liệu có hơi mạo hiểm không? Lỡ như...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT