Dưới tình huống bình thường, cực ít có chuyện cần Tông Sư tự mình ra mặt. Một khi Tông Sư ra mặt, đó hẳn là chuyện lớn.

Hôm nay, hai vị Tông Sư đồng thời đi vào thành phố Long là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

Mà Nghê Hoài Kỳ còn là phó hội trưởng hiệp hội võ đạo, tự mình ra mặt để hòa giải chuyện nhà họ Phan tại thành phố Long, người ngoài nhìn vào thầm nghĩ cần mặt mũi lớn nhường nào.

Nhưng Từ Thông lại không cho chút mặt mũi nào.

Nói liên minh thương võ là xã hội đen thu phí bảo hộ, quả thực chẳng khác gì trét phân lên mặt Nghê Hoài Kỳ.

Ông ta sầm mặt lại: "Ông Từ, lời này của ông có phải quá mức rồi không! Nếu ông chướng mắt hiệp hội võ đạo, đại khái có thể rời khỏi liên minh thương võ. Nhưng sau này nhà họ Từ Cô Tô của ông xảy ra chuyện gì, chúng tôi sẽ mặc kệ. Đến lúc đó, ông đừng có khóc cha gọi mẹ, muốn chúng tôi ra mặt giúp ông".

Từ Thông nghe hiểu Nghê Hoài Kỳ đang uy hiếp mình.

Ý tứ này rất rõ ràng, nếu ông ta rời khỏi liên minh thương võ, không nói người khác, chính Nghê Hoài Kỳ đều có thể tới tìm ông ta phiền toái.

Nếu là quá khứ, Từ Thông tất nhiên phải nhượng bộ ba phần, dù thế nào cũng không thể nhục nhã Tông Sư.

Một Nghê Hoài Kỳ còn chưa vào mắt ông ta, nhưng hiệp hội võ đạo Hoa Đông lại khác.

Hoa Đông có sáu tỉnh một thành phố, tổng cộng mười Tông Sư, tính gộp lại, lực lượng vô cùng khủng bố.

Có điều, từ khi ôm được cây đại thụ Lý Dục Thần, Từ Thông nào còn quan tâm đến Tông Sư gì nữa, huống hồ, hôm nay Nghê Hoài Kỳ này tới rõ ràng là muốn đối đầu với Lý Dục Thần.

Đây là vẫn chưa làm rõ tình thết

Cũng không biết Nghê Hoài Kỳ và Hầu Khuê Đông lấy tự tin từ đâu, chuyện đại hội võ lâm Tiền Đường bọn họ không thể không biết được.

'Từ Thông nghĩ mãi không ra.

"Nghê Hoài Kỳ", Từ Thông cười haha: "Đừng có nằm mơ, tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, phép khích tướng của ông không có tác dụng. Nói đi, rốt cuộc ông muốn thế nào?"

"Rất đơn giản, dựa theo điều ước bảo đảm lẫn nhau, hiệp hội có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của người và tài sản nhà họ Phan. Các người đừng hòng động vào tài sản của nhà họ Phan".

Nghê Hoài Kỳ nói chém đỉnh chặt sắt.

"Đương nhiên, nếu nhà họ Từ ông không rời khỏi, vậy nhà họ Từ vẫn là thành viên của liên minh, cũng chịu điều ước bảo vệ. Chỉ cần các người rời khỏi nơi này, tôi sẽ không động vào người của ông. Nhưng mà..."

Nghê Hoài Kỳ chỉ vào Lang Dụ Văn và Mã Sơn.

"Bọn họ không thể đi!"

Trần Định Bang và Từ Thông đều biết, hôm nay muốn lưu lại nhà họ Phan thuận lợi hoàn thành giao tiếp

tài sản là chuyện không thể nào.

Chính diện đối đầu với hai Tông Sư võ đạo là hành động không thông minh.

Công việc những ngày xem như uổng phí.

Không sao cả, chỉ cần người sống, để lại núi xanh còn lo gì không có củi đốt.

Đợi Lý Dục Thần xuất quan rồi tính sổ với bọn họ sau.

Nhưng nếu Lang Dụ Văn bị bọn họ bắt đi, hậu quả sẽ rất khó đoán trước.

Trần Định Bang và Từ Thông đều biết rõ ân oán hào. môn giữa Lang Dụ Văn và Giang Đông, Nghê Hoài Kỳ muốn Lang Dụ Văn ở lại, mục đích rất rõ ràng.

Bọn họ cũng biết Lý Dục Thần coi trọng Lang Dụ Văn đến cỡ nào, giai đoạn hiện tại, Lang Dụ Văn chính là cánh tay của Lý Dục Thần, cũng là quân sư của anh.

Nếu Lang Dụ Văn xảy ra chuyện gì tại thành phố Long, mặc kệ là Từ Thông hay Trần Định Bang đều không có mặt mũi gặp lại Lý Dục Thần.

"Không được!", Từ Thông lập tức nói: "Bọn họ do tôi mang tới, tôi nhất định phải mang bọn họ an toàn trở về".

Trần Định Bang cũng lên tiếng: "Chính xác, dựa vào. đâu mà ông không cho bọn họ đi?"

Nghê Hoài Kỳ cười lạnh đáp: "Dựa vào đâu à? Bằng việc bọn họ hành hung người khác tại thành phố Long! Gia chủ nhà họ Phan chết rồi, liên minh thương võ chúng tôi tất nhiên phải nghiêm trị hung thủ".

'Từ Thông và Trần Định Bang nhất thời im lặng, không thể phản bác được lý do này.

Lang Dụ Văn đi đến nhà họ Phan cùng với Lý Dục 'Thần, Mã Sơn xông pha chiến đấu, là người đầu tiên đánh vào. Nhà họ Phan có rất nhiều người có thể chứng minh.

"Tôi biết, bọn họ chỉ là đồng lõa, thủ phạm chân chính đang lẩn trốn, nhưng anh ta không trốn thoát được đâu. Đợi chúng tôi tra ra chân tướng, sẽ đi bắt giữ thủ phạm mang ra công lý, trả thù cho gia chủ nhà họ Phan!", Nghê Hoài Kỳ nói.

Hầu Khuê Đông lạnh lùng nhìn Trần Định Bang và Từ Thông: "Các người không phải là đồng lõa đấy chứ?"

Từ Thông cau mày, nhanh chóng tự hỏi biện pháp đối phó.

Mục đích của hai người này vô cùng rõ ràng, họ tới bắt Lang Dụ Văn, xem ra bát đại hào môn lúc trước lại bắt tay với nhau.

"Hai vị Tông Sư, hai người xem như này được không. Người này quay trở về cùng chúng tôi trước đã. Có hai nhà chúng tôi bảo đảm, mọi người không cần lo lắng họ chạy nữa đi? Chuyện này liên lụy đến ân oán cá nhân, không phải đơn giản là xâm phạm nhà họ Phan. Tôi sẽ xin trọng tài với liên minh".

Từ Thông nhân nhượng. Theo ý nghĩ cũa ông ta, trọng tài cần thời gian, đợi trọng tài qua, Lý Dục Thần hẳn cũng nên xuất quan.

Nhìn khắp Hoa Đông, hai nhà Trần Từ đều là hào môn nổi tiếng. Với mặt mũi của họ, muốn nộp tiền bảo lãnh hai người, khả năng thành công khá lớn.

Thật không nghĩ tới, Nghê Hoài Kỳ lại trực tiếp cự tuyệt.

"Không được! Người nhà họ Phan đã chết, người chết còn là gia chủ, tôi không thể thả người được. Về phần trọng tài mà ông nhắc tới, ông đại khái có thể đi xin. Có điều, tôi nói cho ông biết, trước khi tôi đến, hiệp hội võ đạo đã mở cuộc họp. Trong cuộc họp đã thông qua nghị quyết, cho rằng việc của nhà họ Phan phù hợp với quy định của điều ước bảo đảm lẫn nhau, cần hiệp hội võ đạo ra mặt. Ông đi xin trọng tài sẽ không có kết quả đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play