Phù chú tác hồn, núi Long Hổ cũng có thuật này, chỉ là sư môn có lệnh cấm không được lạm dụng. Vị Lưu đạo sĩ này, tại sao lại muốn dùng Tác Hồn Trận? Hơn nữa còn đến thành phố Hòa để dùng? Đây là muốn hại người, hay là cứu người?
Đương nhiên, thuật pháp tác hồn cũng là loại pháp thuật cấp cao, chứng tỏ Lưu đạo sĩ này có đạo hạnh rất sâu, ít nhất là sâu hơn Trương Đạo Viễn, bởi vì Trương Đạo Viễn tự nghĩ mình sẽ không thể bày ra được linh trận này.
"Lưu đạo trưởng..."
Trương Đạo Viễn đang muốn chào hỏi, chợt thấy trong hư không lóe lên ánh sáng vàng, Linh Trận Tác Hồn trước mặt Lưu đạo sĩ nổ tung ầm ầm, những lá bùa vỡ vụn thành từng mảnh.
Lưu đạo sĩ mở mắt ra, vừa giận dữ vừa chấn động, đang muốn lên tiếng, nhưng ông ta còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy trong hư không truyền tới một giọng nói.
Tiếng nói bay bổng, Trương Đạo Viễn không nghe rõ, chỉ nghe được hai chữ cuối cùng: "...Muốn chết!"
Tiếp theo, toàn bộ không gian bỗng nhiên tối sầm lại, ánh sáng vàng tắt ngóm, Lưu đạo sĩ bỗng nhiên ôm ngực, phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
Trương Đạo Viễn luôn cảm thấy giọng nói hai chữ “muốn chết” kia có chút quen tôi, không kịp suy nghĩ tỉ mỉ đã thấy Lưu đạo sĩ bị thương, vội vàng đi qua đỡ, nói: "Lưu đạo trưởng, ông không sao chứ?"
Lưu đạo sĩ ho khan vài tiếng, lại ho ra mấy ngụm máu, khoát tay nói: "Không có việc gì! Không nghĩ tới ở thành phố Hòa còn có cao thủ như vậy, tôi phải nhanh chóng rời đi thôi. Cảm ơn Trương đạo trưởng, chúng ta gặp lại sau".
Vừa dứt lời ông ta liền tránh khỏi bàn tay đang đỡ mình của Trương Đạo Viễn, lảo đảo đi tới cửa, đang muốn tông cửa xông ra ngoài.
Chợt nghe thấy một giọng nói: "Ông đi được sao?"
Chỉ thấy một điểm sáng đen rơi xuống, Lý Dục Thần xuất hiện ở trong sân.
Trương Đạo Viễn trông thấy Lý Dục Thần thì giật nảy mình, không nghĩ tới Lưu đạo sĩ bày linh trận là muốn đối phó với vị đại thần này, vì để đề phòng phải chịu trách nhiệm, ông ta vội vàng đi ra khỏi phòng, đến bên cạnh Lý Dục Thần, giải thích:
"Cậu Lý, Lưu đạo sĩ này là đến ngủ nhờ, tôi cũng không biết ông ta đang làm cái gì".
Lý Dục Thần không thèm nhìn Trương Đạo Viễn cái nào, chỉ nhìn chằm chằm Lưu Mạnh Vũ, hỏi: "Nói đi, ai phái ông tới?"
Lưu Mạnh Vũ đỡ khung cửa, cười lạnh nói: "Ha ha, có thể dựa vào linh trận của tôi để tìm đến từ xa, đúng là cao thủ. Nhưng đừng tưởng rằng như thế là tôi sẽ sợ cậu!"
Vừa dứt lời, ông ta liền ra một cái gương đồng, chiếu về phía Lý Dục Thần.
Trên gương phòng ra một vệt ánh sáng, từ nhỏ biến thành lớn, bao vây lấy Lý Dục Thần.
Lưu Mạnh Vũ lại lấy ra mấy lá bùa, ném về phía trước.
Những lá bùa kia rơi vào trong cột sáng chiếu ra từ cái gương, mặt ngoài lá bùa được ánh sáng chiếu rọi, những phù chú kia lập tức tỏa ra ánh vàng rực rỡ, sinh ra rất nhiều tia chớp màu trắng nhỏ bé, lít nha lít nhít bò đầy lá bùa.
Lưu Mạnh Vũ cười haha: "Cậu có thể dựa vào một chút hồn khí của Linh Trận Tác Hồn để tìm tới đây, chứng tỏ cậu thật sự là cao thủ trong cao thủ. Nhưng cậu cũng quá coi thường Vạn Phúc Cung Mao Sơn chúng tôi rồi, nếu như cậu vừa đến đã xông lên lấy mạng tôi, có lẽ tôi không phải là đối thủ của cậu, nhưng bây giờ cậu đã bị Kim Quang Kính của tôi bao phủ, đừng hòng chạy trốn nữa".
Ông ta liên tục làm ra mấy thủ quyết, lá bùa trong cột sáng liền đột nhiên hóa thành từng quả cầu sét màu trắng, bay về phía Lý Dục Thần.
"Đúng là trò mèo!"
Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng, khẽ vươn tay ra, nắm những quả cầu sét màu trắng kia ở trong tay.
Lưu Mạnh Vũ giật nảy cả mình: "Làm sao... có khả năng?"
Lý Dục Thần bắt lấy quả cầu sấm sét cứ như cầm một đống đồ chơi, di chuyển vài vòng trong tay, đột nhiên ném ra ngoài.
Mấy quả cầu sét bay ra bốn phía, nổ tung âm ầm.
Ánh sáng trắng lóa mắt, sấm sét bay tán loạn.
Trương Đạo Viễn bị ánh sáng trắng này chói đến mức không mở mắt ra được, cũng không thể đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe trong tai truyền đến những âm thanh
ầm ầm, xoẹt xoẹt.
Bỗng nhiên ánh sáng trắng tắt đi, bốn phía rơi vào một vùng tăm tối.
Qua một hồi lâu, Trương Đạo Viễn mới thích ứng được ánh sáng lần nữa, đến khi nhìn lại, trong lòng ông ta lập tức trầm xuống, Thiên Tinh Quan vừa mới xây lại đã biến thành một vùng phế tích.
A!
Trương Đạo Viễn suýt nữa phát điên kêu lên.
Đây chính là tâm huyết mấy tháng của ông tai
Lưu Mạnh Vũ lại phun ra một ngụm máu tươi, dựa vào khung cửa, vô cùng hoảng sợ, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lý Dục Thần.
"Cậu... rốt cuộc cậu là ai?"
"Ông không có tư cách hỏi tôi. Nói đi, ai bảo ông tới? Mục đích là gì?"
"Hừi tôi thừa nhận pháp lực của cậu rất cao cường, nhưng tôi sẽ không nói cái gì cả", Lưu Mạnh Vũ nói..
"Thật sao?", Lý Dục Thần cười lạnh một tiếng: "Vạn Phúc Cung ở Mao Sơn đúng không, ông không nói cũng không sao, tôi sẽ đến Mao Sơn, đầu tiên là san bằng Vạn Phúc Cung, lại hỏi tổ sư gia của mấy người".
Vừa dứt lời, anh vung ra một luồng sáng màu đen, quấn lấy Lưu Mạnh Vũ, bay vút lên trời.
Trương Đạo Viễn vội vàng hô to: "Cậu Lý! Đạo quan của tôi thì làm sao bây giờ?"
Trên bầu trời truyền đến một câu trả lời: "Xây lại đi, vẫn là do ông làm'.
Trương Đạo Viễn đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn lên bầu trời.
Vừa rồi ở trên mái nhà ông ta còn cảm thấy hăng hái hào hùng, bây giờ chỉ còn lại xúi quẩy và không cam lòng.
Trong lòng Trương Đạo Viễn tràn đầy uất sức, tất cả oán khí đều đổ hết lên trên người Lưu Mạnh Vũ, bỗng nhiên ông ta quay mặt về hướng bắc, đưa tay vung ra một cái lôi phù.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT