„Jame hơi tuyệt vọng, nhưng vẫn không từ bỏ, hắn ta còn muốn dùng thập tự giá để giao tiếp với thân linh của. hắn ta.
“Không, đám người phương Đông ngu xuẩn các người! Các người sẽ bị thần trừng phạt! Tên ác ma như mày, mày không thể giết tao! Thần sẽ ngăn cản mày!”, „ame hét lên.
Lý Dục Thần vẫn làm thinh, cũng chẳng thèm nhìn hắn ta một cái, ánh mắt nhìn ra mặt biển xa xôi, ở đó có mấy bóng đen đang lại gần.
Cuối cùng.Jame cũng từ bỏ, đau khổ buông thập tự giá. Bóng đen trên mặt biển phía xa lại gần, tiếng động
cơ ầm ầm được gió biển thổi tới.
„Jame bỗng quay đầu, nhìn thấy mấy chiếc tàu đang mau chóng đi đến, liền hưng phấn đứng lên.
Đến rồi, thần của tôi! Tôi đã nói mà, thân sẽ đến cứu tôi!", khuôn mặt hắn ta lại kiêu ngạo, chỉ vào Lý Dục 'Thần nói: “Tên ác ma nhà mày, thần sẽ bắt mày phải trả giá”
“Anh biết tại sao tôi chưa giết anh không?”, Lý Dục Thần cười lạnh lùng nói: “Vì tôi đang đợi họ xuất hiện. Mở to mắt chó của anh ra mà nhìn cho kỹ, thần của anh có thể cứu anh không”.
Nói xong, anh đưa tay ra, nắm hờ trong hư không về phía.Jame.
Jame dường như bị người ta bóp cổ họng, cơ thể bay lên, văng ra khỏi cây cây, lơ lửng trên biển.
Hai tay hắn ta ôm chặt cổ, sợ hãi mở to đôi mắt, hai chân không ngừng giãy đạp.
Thập tự giá tuột khỏi tay hắn ta, rơi xuống biển.
Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, cơ thể của Jame phập một tiếng nổ tung, giống như quả cà chua bị bóp nát, mảnh xác nát vụn dính máu rơi xuống biển, chỉ còn lại chút sương đỏ, vẫn còn trôi nổi trong gió biển.
Chiếc tàu phía xa dừng lại.
Hiển nhiên người trên tàu đã nhìn thấy cảnh này.
Trên biển bỗng trở nên yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức gió biển cũng không thổi nữa.
Nước biển biến thành một mặt gương.
Yên tĩnh như vậy một lúc, mọi người bỗng nhiên phát hiện mắt trời trên biển lại trở nên sáng rực.
Lúc này, mặt trời còn sáng rõ hơn cả lúc.Jame giơ cây thập tự giá lên.
Sau đó, mọi người nhìn thấy trên tàu có một cái bóng bay lên, dang rộng đôi cánh trong mặt trời khổng lồ.
Không biết tại sao, trong đầu Trữ Phượng Toàn nổi lên một từ: “Luyến Thần!”
Luyến Thần: Seraph là một thiên thể hoặc thiên thể có nguồn gốc từ Do Thái giáo cổ đại. Thuật ngữ này đóng một vai trò trong đạo Do Thái, đạo Cơ đốc và đạo Hồi sau này.
Trên biển không có chút gió nào, mọi người trên bờ lại cảm thấy một luồng áp lực vô cùng cường mạnh từ trên biển nổi lên, khiến người ta không thở nổi.
Mặt đất dưới chân dường như đang chìm xuống, dường như cả đảo Cửu Long, cũng sắp chìm xuống đáy biển.
Vâng mặt trời đó càng lúc càng lớn, dường như chiếm hết cả bầu trời.
Chính giữa vầng mặt trời khổng lồ là một cái bóng thiên sứ dang đôi cánh.
“Có thần thật rồi!”
Gần như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, ngoại trừ Lý Dục Thần.
Mỗi một người đều có thể cảm nhận được, lần này chắc chắn không phải ảo giác.
Thiên sứ thực sự mang theo cơn giận của thần, giáng xuống nhân gian!
Kỷ Nghiễm Lai và Trữ Phượng Toàn là cao thủ tông sư, lúc này cũng cảm nhận được áp lực vô cùng.
Họ không tin thần, càng muốn tin đây là mọt thứ gì đó giống như võ hồn, chỉ là cường mạnh hơn rất nhiều so với võ hồn mà ông ta biết.
Đặc biệt là Kỷ Nghiễm Lai, tu vi của ông ta cũng bên bờ võ hồn, nếu có cơ duyên, luyện ra võ hồn cũng là việc chỉ trong một hai năm. Nhưng võ hồn so với cái tên có hình như thiên sư đó, lại nhỏ bé như vậy, đến nỗi bây giờ Kỷ Nghiễm Lai nghỉ ngờ, rốt cuộc tu luyện võ hồn có ý nghĩa gì không.
Trữ Phượng Toàn từng chứng kiến võ hỗn xuát thể của Hà Trường Xuân và Liễu Kim Sinh, càng đã chứng kiến một đao của ltazura Kazuyoshi có thể chém chết mấy đại tông sư. Nhưng áp lực đó, so với thứ trước mặt, còn kém hơn rất nhiều. Không biết một kiếm hư không của Lý Dục Thần có thể chém chetes Itazura Kazuyoshi đó, có thể phá được uy thế này không?
Nghĩ đến Lý Dục Thần, trong lòng ông ta nhẹ nhõm hơn chút. Tình thế trước mắt, cũng chỉ có thể gửi gắm hết hy vọng vào Lý Dục Thần thôi.
Trữ Phượng Toàn rất muốn quay đầu nhìn vẻ mặt của Lý Dục Thần để phán đoán tình hình lúc này.
Nhưng ông ta bỗng phát hiện, mình hoàn toàn không thể rời ánh mắt khỏi thiên sứ trong mặt trời khổng lồ đó. Thứ đó dường như thực sự có ma lực, có thể hút linh hồn của con người.
Mặt trời khổng lồ trên không trung, thiên sứ yên tĩnh lơ lửng ở đó.
Bỗng nhiên, nó vung đôi cánh.
Một cơn cưồng phòng màu đỏ cuồn cuộn lên từ mặt biển, sóng lớn ngút trời.
Mọi người mở to mắt nhìn cơn sóng lớn nổi lên trên mặt biển, trên đỉnh con sóng lại cháy lên ngọn lửa màu đỏ hừng hực.
Trước đó chỉ là áp lực khó thở, bây giờ thì là nỗi sợ cái chết, dường như đã nhìn thấy thú biển gào thét, cơn giận của thần.
Mọi người nghĩ đến lời của.Jame:
“Nếu thần không vui, sẽ mang ngọn lửa thiêu cháy. nhân gian, nhân gian sẽ biến thành địa ngục”.
Bây giờ, sóng thần mang theo ngọn lửa đã đến!
Lý Dục Thần nhìn cái bóng thiên sứ phía xa, khẽ cau mày.
Anh không ngờ, đối phương có cao thủ như vậy.
'Thuật pháp phương Tây, chủ yếu là dùng thần tích triệu hồi và thần giáng, tự có nguồn gốc và cao diệu của nó, nếu có thể dùng vào chính đạo, cũng tự có thể sừng sững đứng ở đạo lâm.
Nhưng thuật triệu hồi này vì không đòi hỏi phải vất vả tu luyện, có được dễ dàng, phản phệ cũng lớn, cho nên rất dễ đi vào con đường tà ác, tự cho mình là thần.
Thái Dương Thánh Giáo này, hiển nhiên cũng như vậy.
Hôm nay thiên sứ trên mặt trời này là cấp cao trong thuật triệu hồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT