Lý Dục Thần lại nói: “Không, chuyện này phải nói rõ,

không thể vì tôi trả lại, thì n †ôi ăn trộm. Còn về ai ăn trộm, tôi cũng không muốn nói thêm. Tóm lại người đó đã bị tôi giết rồi. Bây giờ chết không đối chứng, nếu các. ông nhất định cho răng là tôi ăn trộm, tôi cũng không giải thích nữa”.

Lý Dục Thần không nhắc Liễu Kim Sinh, là vì nguyên nhân kết quả sự việc này hơi phức tạp, phải nói rõ thì sẽ liên quan đến chị Mai, anh không muôn để chị Mai khó xử, cũng không muốn để bà ta buồn vì chuyện quá khứ.

Ngoài ra, tổ tiên nhà họ Liễu có công với bách tính xã tắc, cũng coi như cho họ thể diện.

Còn về người khác có hiểu lầm không, ví dụ như nói “không phải anh ăn trộm tại sao anh lại mang trả”, anh không lo sợ, cũng không để ý.

Nếu ai vị đảo chủ thực sự nghĩ như vậy, thì cho thấy mình đã đánh giá cao hai người, để lại Hỏa Long châu, quay đầu đi là được.

Chị Mai hiểu ý của Lý Dục Thần, cảm kích nhìn anh một cái.

Kỷ Nghiễm Lai nói: “Kỷ mỗ có ngốc đi nữa, cũng sẽ không cho rằng là cậu Lý ăn trộm. Hỏa Long châu có ý nghĩa và tác dụng đặc biệt đối với đảo Cửu Long chúng tôi, bây giờ có thể lấy về được, chúng tôi cảm kích còn không hết, đâu thể suy đoán bừa”.

'Trữ Phượng Toàn cũng nói: “Đúng thế, sau khi đại hội võ lâm kết thúc, tôi về nói, anh hai đã nói, chắc chắn không phải là cậu Lý ăn trộm Hỏa Long châu”.

“Ồ? Kỷ đảo chủ chưa từng gặp tôi, tại sao lại chắc chắn như vậy?”, Lý Dục Thần thấy hiếu kỳ.

Kỷ Nghiễm Lai cười nói: “Chú bà về đã kể với tôi chỉ tiết của đại hội võ lâm, tu vi của cậu Lý, đã gần với người trời, đâu sẽ làm chuyện trộm cắp chứ? Kẻ trộm thực sự chắc chắn sẽ không thừa nhận, càng sẽ không thề hứa đích thân mang Hỏa Long châu đến đảo Cửu Long”.

Lý Dục Thần lại càng có cái nhìn khác với Kỷ Nghiễm Lai, cười ha ha, cũng không nhắc đến chuyện này nữa.

'Trữ Phượng Toàn hỏi: “Cậu Lý, cậu vừa nói có hai chuyện, chuyện thứ hai là gì?”

Lý Dục Thần hỏi: “Trữ đảo chủ có biết nhà họ Trần ở Thân Châu không?”

“Tôi biết, nhà họ Trần là thương gia giàu có, về mặt nghiệp vụ vận chuyển biển, cũng có chút qua lại”.

“Nghe nói hai bên có chút mâu thuẫn?”

“Có một chút. Chủ yếu là lúc bàn đầu chúng tôi khai thác đảo Cửu Long, từng mời nhà họ Trần, nhưng lúc đó họ không để ý đến chúng tôi, không đến đầu tư, cũng không muốn hợp tác với chúng tôi. Bây giờ chúng tôi đã phát triển, đương nhiên hình thành thế cạnh tranh với hợ”.

“Mâu thuẫn nghiêm trọng không?”, Lý Dục Thần cân nhắc lời nói: “Nếu có thể, tôi muốn làm thuyết khách”.

Trữ Phượng Toàn ngẩn người, rồi bỗng cười lớn ha ha, nói: “Thực ra cũng không có xung đột lớn gì, họ làm vận chuyển hàng, chúng tôi làm thông tàu thuyền, vốn dĩ có thể hợp tác cùng thắng lợi. Chỉ là mọi người đều yêu thể diện, không ai chịu nhượng bộ, nên có chút mâu thuãn. Năm ngoái nghe nói nhà họ Trần mời tông sư xuất hiện, muốn đàm phán với chúng tôi. Lúc đó chúng tôi cũng nói, tông sư gì đến cũng vô ích, đảo Cửu Long cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu tông sư. Nhưng tôi không ngờ là cậu Lý, Lý đại tông sư, ha ha ha...”

'Trữ Phượng Toàn cười lớn và vang sáng: “Cậu Lý làm thuyết khách, thì không sao nữa. Chuyện kinh doanh, không cần anh cả anh hai tôi ra mặt, tôi có thể làm chủ. Sau này tàu thuyền của nhà họ Trần, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm khó, việc kinh doanh của nhà họ Trần, chúng tôi bật đèn xanh toàn bộ”.

Làm việc rất thuận lợi, Lý Dục Thần cũng rất mừng.

Anh muốn giúp Trần Văn Học, cho nên giúp nhà họ Trần, nhưng anh cũng không hy vọng đảo Cửu Long phải chịu thiệt, bèn nói: “Trữ đạo chủ rộng lượng, Dục Thần khâm phục. Tôi thấy thế này đi, hai nhà các ông vẫn nên ngồi xuống nói chuyện, tốt nhất là có thể hợp tác cùng thăng lợi, đừng vì tôi mà khiến các ông phải chịu thiệt. Hai bên đều là bạn bè, tôi không thiên vị bên nào hơn”.

'Trữ Phượng Toàn nói: “Như vậy là tốt nhất, vậy tôi tìm cơ hội nói chuyện với người nhà họ Trần”.

“Ừm, vậy để tôi gọi điện cho người nhà họ Trần”.

Lý Dục Thần lấy điện thoại ra, mới phát hiện điện thoại ở đây không có tín hiệu.

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của anh, Trữ Phượng Toàn ghé lại nhìn một cái, cười nói: “Hải đảo hoang vu, trước đây chỉ có thể dùng vệ tinh để gọi điện, bây giờ Bắc Đảo đang khai thác, vừa mới lắp đặt cáp quang đáy biển, cũng tự xây dựng mạng dưới di động, nhưng vẫn chưa kích hoạt chuyển vùng dữ liệu cho các cậu. Cậu có thể gọi bằng điện thoại của tôi”.

Nói xong liền lấy điện thoại của mình ra, do dự một lúc, nói: “Để tôi gọi đi, để thể hiện chút thành ý, tôi có số điện thoại của thư ký Trần Định Bang”.

Trần Định Bang đang ngồi trong văn phòng đọc tài liệu. Dạo này việc kinh doanh ở Thân Châu rất triển rất ổn định, đặc biệt là nhà ọ Hoàng, sau khi trải qua chuyện lần trước, không chỉ không vì hôn sự của hai nhà mà trở mặt, ngược lại còn thân thiết với nhà họ Trần hơn, hơn nữa rất nhiều nghiệp vụ gần như đều ủng hộ nhà họ Trân vô điều kiện.

So với sự thuận lợi của Thân Châu, thì bên phía Giang Đông không được suôn sẻ. Nhà họ Phan và nhà họ Trần đã cắt đứt qua lại, không những vậy, Phan Phượng Niên còn liên hiệp với gia tộc khác ở Giang Đông, chặn con đường phát triển của nhà họ Trần đến Giang Đông. Giang Đông là vườn hoa của Thân Châu, không có sự ủng hộ của hậu phương Giang Đông, thì rất nhiều việc làm ăn ở Thân Châu sẽ rất khó khăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play