Nếu hai ngày trước nghe nói như thế, chắc chắn chị Mai sẽ không tin.
Nhưng bà ta đã được nhìn thấy hai long hồn ở cổng thành Uy Viễn sông Dũng, lúc này nghe thấy có rồng thật thì không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Ngược lại nếu trên đảo Cửu Long không có rồng mới là chuyện lạ.
Nếu không Hỏa Long Châu từ đâu ra? Và vì sao lại gọi là đảo Cửu Long?
Ngưu Nhật Thiên thấy dáng vẻ bình tĩnh của hai người, không khỏi có chút thất vọng.
"Haiz, biết ngay là hai người không tin mà".
Chị Mai cười nói: "Muốn chúng tôi tin thì cậu phải dẫn chúng tôi đi xem chứ".
Ngưu Nhật Thiên lắc đầu: "Khó mà làm được. Đảo nam là nơi đại đảo chủ bế quan, không có sự cho phép. của ba vị đảo chủ, ai cũng không thể đến đó'.
"Một hòn đảo lớn như vậy, mấy người còn có thể đề phòng được người khác đến đó sao?"
"Haha, hai người không biết rồi, không có chúng tôi dẫn đường, tàu thuyền bên ngoài căn bản không đến gần được đảo nam".
"Vì sao?"
"Tôi cũng không biết vì sao, dù sao theo lẽ trước đây thì sẽ bị lạc đường".
Trong lòng Lý Dục Thần khế động, theo lời của Ngưu Nhật Thiên thì chắc hẳn đảo nam có pháp trận bảo vệ. Nhưng lúc anh quan sát trên không trung cũng không phát hiện đảo Cửu Long có trận pháp cấm chế gì, xem ra trận pháp này được bố trí ở dưới nước, trên không trung không có cấm chế, như vậy là chỉ muốn đề phòng thứ ở trong nước thôi.
Ngưu Nhật Thiên sẽ không biết được nhiều chuyện hơn, cho nên anh cũng không hỏi nhiều, dù sao cũng chẳng có liên quan gì đến anh.
Hôm nay đến đây chủ yếu là trả Hỏa Long Châu lại cho bọn họ, sau đó giải thích rõ ràng chuyện chị Mai trộm Mỹ Nhân châu là được rồi.
Bây giờ biết ở trên đảo có người của Thái Dương Thánh Giáo đang truyền giáo, như vậy đương nhiên cũng. phải đi xem xét một chút.
So với đảo lớn chính giữa thì diện tích đảo bắc nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lại phồn hoa hơn nhiều.
Nhà cửa trên đảo giữa rất thưa thớt, hơn nữa đều thấp bé, giống như một đảo đánh bắt cá bình thường, nơi đông đúc nhất cũng chỉ có thị trấn nhỏ ở trung tâm. Ngược lại là có khung cảnh đẹp đẽ, mọi người sinh sống tự tại, cũng là một nơi nghỉ dưỡng tốt.
Phía bắc đảo bắc có một bến cảng lớn, đậu đầy tàu thuyền lớn nhỏ. Nơi này là một trong số những bến cảng vận chuyển hàng hóa, bắc giáp Đông Doanh, tây hướng về phía đất liên, nam thông đến Lữ Tống.
Bến cảng kéo dài sang hai bên, lại xây dựng một khu khai thác với vô số nhà máy. Tiến vào bên trong sẽ thấy thấp thoáng những khu dân cư hiện đại hóa đủ mọi màu sắc.
Tàu nhỏ cập bờ, Ngưu Nhật Thiên dẫn Lý Dục Thần và chị Mai lên bờ, cho người đi tìm một chiếc xe, sau đó lái xe dẫn bọn họ đến ủy ban quản lý khu khai thác bến cảng, cũng là nơi tập trung giải quyết những công việc ở cảng.
Hiển nhiên người ở tòa nhà công vụ biết anh ta, cũng không hỏi nhiều đã cho bọn họ đi vào.
Chị Mai nói nhỏ: "An ninh ở đây kém quá, khó trách sẽ có phụ nữ bị hãm hại".
Lý Dục Thần biết những người phụ nữ kia bị hại cũng không phải bởi vì bảo an ở đây kém. Chỉ là anh không rõ tại sao giáo đồ của Thái Dương Thánh Giáo lại đến truyền giáo ở một nơi nhỏ như đảo Cửu Long. Nơi này có được bao nhiêu người chứ?
Về phần vấn đề an ninh thì thật ra cũng không kém lắm, chỉ là dân cư ở đây chất phác, không cần đề phòng gì, cho nên việc quản lý cũng hơi qua loa một chút.
Nhưng chưa chắc điều này đã không tốt, ít nhất giữa người và người sẽ không lạnh nhạt như vậy, không cần lúc nào cũng phải đề phòng người bên cạnh như phòng trộm. Không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa mới là một xã hội lý tưởng.
Ngưu Nhật Thiên đưa bọn họ đến phòng nghỉ, rót hai chén trà cho bọn họ, bảo bọn họ chờ rồi đi tìm Trữ Phượng Toàn báo cáo.
Không lâu sau, chỉ nghe thấy những tiếng bước chân đồn dập truyền đến.
"Lý Đại Tông Sư!" Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng trước.
Trữ Phượng Toàn đẩy cửa vào, nhìn thấy Lý Dục Thần, vẻ mừng rỡ lộ rõ trên mặt.
"Đại Tông Sư, tôi đang ngày nhớ đêm mong, ngóng trông cậu đến đây!"
Ông ta đi tới thân thiết nắm tay, trên mặt vẫn duy trì bảy phần cung kính.
"Ninh đảo chủ khách khí, tôi không phải Đại Tông Sư gì cả, không cần xưng hô như vậy, gọi tên tôi là được. rồi", Lý Dục Thần nói.
"Cái này...', Trữ Phượng Toàn nào dám gọi thẳng tên anh: "Đúng lắm, Đại Tông Sư nghe vào liền thấy già, vậy tôi gọi cậu là cậu Lý đi".
Ông ta nhớ ở trong đại hội võ lâm, hình như hai nhà Tiền Cao đều gọi Lý Dục Thần như vậy, chắc là sẽ không sai.
Lý Dục Thần cảm thấy cũng được, nói: "Ninh đảo chủ, hôm nay tôi đến chủ yếu là trả vật về chủ cũ, cũng muốn nói xin lỗi với các ông".
Anh đang muốn lấy Hỏa Long Châu ra.
'Trữ Phượng Toàn lại khoát tay nói: "Không vội không vội, lời hứa của cậu Lý như ngàn vàng, có thể tự mình đến đây đã đủ nể mặt Ninh mỗ rồi, Ninh mỗ cảm kích còn không kịp, làm gì chuyện nói xin lỗi. Chờ tôi xử lý xong chuyện ở đây sẽ dẫn hai người đi gặp anh hai tôi, chúng ta sẽ bàn việc này sau. Đi, lên trên tầng ngồi".
Ông ta liền dẫn hai người lên phòng khách trên tầng, vừa ngồi xuống uống trà liền nghe bên ngoài có người nói chuyện.
"Đám quỷ Tây Dương này, sao có thể làm như vậy chứ! Tam đảo chủ đâu?"
"Trong phòng khách". Cánh cửa bị đẩy ra, có một người xông tới, lớn tiếng nói: "Anh ba, đám người phương tây này căn bản là không nói thông được, vẫn nên để anh ra mặt nói thôi".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT