Tuy nói từ khi Tiêu Dạ Bạch xảy ra chuyện, việc làm ăn của nhà họ Tiêu thành phố Tuyên đều do Tiêu Thập Nương xử lý, nhưng muốn lấy ra năm tỷ một lần, bà ta có thể quyết định được sao?
Lý Dục Thần đang muốn nói chuyện, Tiêu Thập Nương lại giống như biết anh muốn nói gì, mỉm cười khoát tay với anh, nói: "Thần Thần, hôm nay tôi lấy thân phận một người chị tới tham gia lễ đính hôn của cậu, tôi rất vui. Cậu yên tâm, khoản đầu tư này, tôi hoàn toàn có thể làm chủ. Cho dù bố tôi ở chỗ này, nhất định ông ấy cũng sẽ làm như vậy. Trước khi đến, ông ấy đã nói, chỉ cần cậu cần, nhà họ Tiêu chúng tôi có thể cống hiến hết sức lực. Năm tỷ này, thậm chí tôi có thể không cần một chút cổ phần nào cả".
Trong lòng Lý Dục Thần có chút cảm động, cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ cảm động gọi một tiếng: "Chị!
Lang Dụ Văn nói: "Vẫn nên lấy cổ phần thì hơn, tôi sẽ ghi nhớ trước, nhà họ Tiêu thành phố Tuyên, năm tỷ".
Sau khi Tiêu Thập Nương ngồi xuống, Triệu Tứ Hải liền đứng lên, nói: "Nhà họ Triệu thành phố Hòa, ba tỷ".
Không phải là Triệu Tứ Hải không lấy ra nổi năm tỷ, một mặt là muốn kêu gọi được năm tỷ trong thời gian ngắn là điều không dễ dàng, một mặt khác là bởi vì ông †a cũng không dám ngồi ngang hàng với Từ Thông.
Ông ta cũng đã nhìn ra Tiêu Thập Nương và Lý Dục Thần có quan hệ không tâm thường, người ta có thể ra năm tỷ, nhà họ Triệu ông ta lại không được.
Ba tỷ cũng không ít, so sánh với nhà họ Trần ở Thân Châu thì đã rất khả quan rồi.
Tra Võ Anh do dự một chút, nói ra: "Nhà họ Tra thành phố Hải cũng chỉ ra ba tỷ”.
Lang Dụ Văn nhìn Tra Võ Anh một chút, lại nhìn về phía Lý Dục Thần.
Lần trước lấy được hai tỷ từ nhà họ Tra, Lang Dụ Văn liền nhìn ra được nhà họ Tra và cậu Lý cũng không phải người trên một con đường, nhà họ Tra có thể không ghi hận đã là không tệ rồi.
Thấy Lý Dục Thần gật đầu, trong lòng Lang Dụ Văn đã nắm chắc, nói ra: "Được, nhà họ Tra thành phố Hải ba tỷ, nhớ kỹ".
Tiếp theo, Thẩm Bỉnh Nguyên đứng lên, cất cao giọng nói: "Nhà họ Thẩm thành phố Cô cũng ra ba tỷ!"
Lang Dụ Văn cầm bút ghi lại.
Từ lúc Từ Thông tuyên bố ra năm tỷ, Phùng Thiên Minh đã gọi điện cho anh trai Phùng Nguyên Sinh. Lúc này, ông ta để điện thoại xuống, nói: "Nhà họ Phùng thành phố Hòa cũng ra ba tỷ".
Lâm Thu Thanh giống như đang ngồi bàn chông.
Là bố vợ tương lai của Lý Dục Thần, lúc này nhà họ Lâm vốn nên là người đầu tiên đứng ra ủng hộ tập đoàn Kinh Lý.
Nhưng sau việc thương chiến với nhà họ Viên trong khoảng thời gian này, dòng tiền của nhà họ Lâm đã sớm bị gãy mất, đừng nói là vài tỷ, bây giờ muốn ông ta lấy ra mấy trăm triệu tiền mặt cũng rất khó khăn.
Trong lòng ông ta đang cảm thấy rất khó chịu, chợt nghe Lâm Thượng Nghĩa nói: "Nhà họ Lâm cũng ra năm
Lâm Thượng Nghĩa khoát tay nói: "Bố biết, gần đây con rất khó khăn, nhà họ Lâm đang đứng trước mối nguy phá sản, đây cũng không phải bí mật gì. Nhưng chúng ta còn có sơn trang Bắc Khê nữa".
"Bố, đây chính là nhà tổ tiên nhà họ Lâm!", Lâm Thu Thanh kinh ngạc nói.
Lâm Thượng Nghĩa cười khổ nói: "Đương nhiên bố biết là nhà tổ tiên, nhưng nếu như nhà họ Lâm thật sự phá sản, nhà tổ tiên cũng không thể gánh nổi. Cho nên bố không nói với các con mà đã thế chấp sơn trang Bắc Khê đi rồi. Vốn dĩ muốn giúp con chống đỡ thêm mấy ngày cuối cùng, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa, vừa vặn đầu tư vào tập đoàn Kinh Lý. Bố tin tưởng Dục Thần, dưới sự dẫn dắt của thẳng bé, nhà họ Lý nhất định sẽ có thể xuất hiện sự huy hoàng ngày xưa".
Lâm Thu Thanh có chút khổ sở, nhưng cũng không nói cái gì.
Lý Dục Thần cảm động nói: "Ông nội Lâm, thật ra ông cũng không cần làm vậy, chúng ta đã là người một nhà rồi!"
Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu nói: "Không, chúng ta vốn là người một nhà! Bắt đầu từ khi ông và ông nội cháu ký kết hôn ước, chúng ta đã là người một nhà! Ông rất vui, ông tin tưởng nếu như ông nội cháu nhìn thấy cháu ngày hôm nay cũng sẽ rất vui mừng. Ông biết sức khỏe của ông không kéo dài lâu được, có thể nhìn thấy một màn ngày hôm nay, ông đã rất thỏa mãn rồi. Sau khi xuống dưới, gặp được ông em Hữu Toàn, ông sẽ nói những chuyện này cho ông ấy biết".
Trong lòng Lý Dục Thần không khỏi có chút chua xót.
Lúc này, trên sân có người hô một tiếng: "Tôi chỉ có thể ra một tỷ, không biết có thể gia nhập hay không?"
Đây là một thế gia khác ở Tiền Đường, vốn dĩ cũng đứng về phía Viên Thọ Sơn đối diện, nhưng lúc này đã sớm thức thời đổi vị trí, đi ra bên này.
Lang Dụ Văn cười nói: "Chỉ cần thành tâm nhập cổ phần, đương nhiên chúng tôi sẽ hoan nghênh!"
Thế là xung quanh lập tức trở nên hỗn loạn, nhà này ra năm trăm triệu, nhà kia hai tỷ, không ngừng có gia tộc và xí nghiệp gia nhập.
Nghiêm Tuệ Mẫn tranh thủ thời gian gọi điện cho bố, nói với ông ta chuyện ở đây, Nghiêm Công Nghiệp vui vẻ đồng ý đầu tư, còn trách Nghiêm Tuệ Mẫn sao chuyện quan trọng như vậy mà lại có thể không thông báo cho. nhà họ Nghiêm tới tham gia được chứ.
Thế là, từ Nghiêm Tuệ Mẫn đại diện cho nhà họ Nghiêm, cũng đầu tư ba tỷ.
Đợi đến khi những người đồng ý đầu tư đã đăng ký xong, xung quanh mới an tĩnh lại.
Ánh mắt của mọi người bỗng nhiên đều đồng loạt hướng về phía Tiền Khôn và Cao Tử Hạng.
Cho tới bây giờ, chỉ có nhà họ Tiền và nhà họ Cao. còn chưa tỏ thái độ.
Cao Tử Hạng và Tiền Khôn liếc nhau, cười nói: "Ông Khôn, vậy để tôi tới trước nhé?”
Tiền Khôn đưa tay làm tư thế mời.
Cao Tử Hạng liền đứng lên, hắng giọng một cái, nói ra: "Nhà họ Cao chúng tôi nguyện ý bỏ vốn mười tỷ, nhập cổ phần vào tập đoàn Kinh Lý. Đồng thời, tôi tuyên bố †ập đoàn Thông Ích sẽ triển khai chiến lược hợp tác toàn diện với tập đoàn Kinh Lý!"
Xung quanh vang lên những tiếng võ tay.
Nhưng mà sau khi được trải qua chuyện vừa rồi, dường như mọi người đều không cảm thấy kinh ngạc với điều này lắm.
Dù sao cũng là nhà họ Cao, đứng thứ hai Tiền Đường.
Bây giờ điều mà mọi người hiếu kỳ nhiều hơn chính là nhà họ Tiền sẽ đưa ra bao nhiêu tiền?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT