'Về phần chấn hưng lại nhà họ Lý, đương nhiên cụ cũng rất mong chờ nhưng chuyện này dễ gì chứ? Không cố gắng mấy thế hệ thì làm sao có thể chấn hưng lại cả một gia tộc khổng lồ như nhà họ Lý được. Huống hồ, hiện tại vẫn còn chưa rõ kẻ địch của nhà họ Lý là ai.

Sau đó, nội bộ nhà họ Lâm gặp trục trặc, Lý Dục Thần từng ra tay giúp đỡ mấy lần nên tình hình mới thay đổi.

Trong lòng Lâm Thượng Nghĩa mới chấp nhận chuyện gả Lâm Mộng Đình cho Lý Dục Thần.

Thế nhưng, cụ không ngờ rằng, ngay cả con gái đầu của nhà họ Tiền cũng sẵn lòng lấy thân báo đáp.

Đó là nhà họ Tiền cơ mài!

Cụ chỉ ra quyết sách sai một lần mà suýt nữa đã vuột mất đứa cháu rể này.

Lâm Thượng Nghĩa hiểu rõ, nếu không có Lý Dục 'Thần thì hiện tại nhà họ Lâm đã tiêu rồi.

Còn hiện tại, sau khi trải qua cơn phong ba này, chẳng những nhà họ Lâm sẽ không sụp đổ mà trái lại sẽ còn bước lên một tầm cao mới.

Tiền Hân Đồng nói xong bèn tự nhiên phóng khoáng chìa tay ra với Lâm Mộng Đình: “Cô Lâm, à không, chắc. phải gọi là bà Lý tương lai, chúc mừng hai người

Ban đầu, Lâm Mộng Đình bị ánh mắt quan sát không chút kiêng dè kia gây khó chịu, tuy bọn họ đều là con gái nhưng cũng không thể nhìn trực diện và mang tính xâm lược mạnh như vậy được.

Sau khi Tiền Hân Đồng nhắc tới chuyện “lấy thân báo đáp”, Lâm Mộng Đình cũng giật mình, bất giác lườm Lý Dục Thần một cái.

Thế nhưng, thấy Lý Dục Thần mỉm cười, ánh mắt trong trẻo, không hề lăn tăn chút nào, cô mới nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều, không khỏi thấy hơi hổ thẹn.

Ở trước mặt Tiền Hân Đồng mà vị hôn phu của cô vẫn có thể chống lại được sức quyến rũ của cô ta, vậy tại sao mình chỉ mới nghe một câu mà đã rối lòng rồi chứ?

Sau khi nghe Tiền Hân Đồng chúc phúc, Lâm Mộng Đình nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, bắt tay với cô ta, phóng khoáng nói: “Cảm ơn lời chúc phúc của cô Tiền. Cô Tiền mới là tiên trên trời, tôi còn thua cô Tiền nhiều”.

“Cô có khen tôi như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, bởi cậu Lý đây thích cô chứ không phải tôi!”, Tiền Hân Đồng liếc nhìn Lý Dục Thần một cái, nói.

“Đó là do anh ấy không có phúc phần!”, Lâm Mộng Đình cười nói.

Tiền Hân Đồng cười khúc khích, nói: “Tôi thấy là do. anh ấy rất có phúc nên mới lấy được một người phụ nữ như cô Lâm đấy chứ”.

“Cô Tiền quá khen”, Lâm Mộng Đình nói: “Cô không cần gọi tôi là cô Lâm, cứ gọi tôi là Mộng Đình là được”.

Tiền Hân Đồng chớp chớp mắt, nói: “Ừm... Vậy chỉ bằng tôi gọi cô là chị dâu nhé!”

“Vậy thì... Không được ổn thì phải?”, Lâm Mộng Đình đỏ mặt, dù sao đây cũng chỉ mới là lễ đính hôn, họ vẫn chưa kết hôn mà!

Đỉnh Hương đứng bên nói: “Em thấy rất phù hợp mà.

Lâm Mộng Đình liếc Đinh Hương một cái: “Đỉnh Hương! Em chớ nói lung tung!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play