Trong lúc Viên Thọ Sơn ấp ủ ý đồ thì bên cạnh đã có người bắt đầu chủ động tạo quan hệ với hai nhà họ Tiền và họ Cao.
Lâm Thượng Nghĩa tức run người.
Viên Thọ Sơn mắng Lâm Thượng Nghĩa rước sói vào. nhà, ví cụ là Hán gian, đây là điều khiến cụ giận dữ nhất.
Cụ nhìn về phía Lý Dục Thần, ánh mắt ẩn chứa thắc mắc: “Dục Thần, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Lý Dục Thần cười nói: “Ông nội Lâm, cháu đã nói rồi, cháu sẽ tổ chức một buổi lễ đính hôn làm hài lòng nhà họ Lâm, hôm nay có đông đảo các gia đình giàu sang tề tựu về đây, không biết ông có hài lòng không?”
Lâm Thượng Nghĩa hoàn toàn không hài lòng với lời Lý Dục Thần nói, cụ nói: “Dục Thần, ông biết cháu có
năng lực nhưng có một số việc chúng ta là người thì phải xử sự sao cho thật đường hoàng. Ông có thể chấp nhận chuyện nhà họ Lâm sa sút, cũng đâu phải ông chưa từng nếm mùi thất bại bao giờ. Thế nhưng, ông không muốn bị người ta mắng vào mặt. Ông đã là người gần đất xa trời rồi, ông không muốn sau khi ông chết, con cháu nhà họ Lâm phải sống tiếp với tiếng xấu như vậy”.
Lâm Thu Thanh nói: “Bố, bố hồ đồ rồi phải không, Dục Thần làm vậy là để cứu nhà họ Lâm chúng ta, bố chớ nghe Viên Thọ Sơn nói linh tinh.
Lâm Thượng Nghĩa nghiêm mặt lại: “Con thì biết cái gì?
Thấy bố mình nổi giận, Lâm Thu Thanh không dám nói tiếp nữa.
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Bố à, chắc chắn là bố đã hiểu lầm rồi, bố nhìn những người đối diện kia đi, bọn họ đều ước sao chúng ta không chết hết đi, với loại người như vậy, nếu chúng ta thất bại thì mới bị bọn họ mắng thẳng vào mặt, còn nếu chúng ta thắng thì bọn họ sẽ lật mặt quay lại nịnh bợ ngay!”
“Bố không thèm cái kiểu nịnh bợ ấy!", Lâm Thượng Nghĩa cả giận nói.
Nghiêm Tuệ Mẫn cũng không dám nói gì nữa. Lâm Thượng Nghĩa nhìn Lý Dục Thần chằm chằm.
Lý Dục Thần hiểu tính của Lâm Thượng Nghĩa, ông cụ sợ anh sử dụng vũ lực gây khó dễ, nhất là có kẻ thù không đội trời chung là nhà họ Triệu gia nhập và sự xuất hiện của Từ Thông, khó tránh khỏi khiến người ta đánh hơi ra mùi âm mưu.
Lý Dục Thần mỉm cười: “Ông nội Lâm, ông yên tâm, cháu không dùng âm mưu quỷ kế gì cả, cũng không hề bắt ép bất kỳ ai. Bọn họ đều thật lòng đến chúc phúc cho. lễ đính hôn của cháu và Mộng Đình, cũng thật lòng chúc phúc nhà họ Lâm”.
'Từ Thông cười to, bước tới nói: “Cụ Lâm à, cậu Lý nói đúng đấy, chúng tôi đều thật lòng tới chúc mừng. Cụ không thể đuổi chúng tôi về được!”
Sắc mặt Lâm Thượng Nghĩa dịu lại, cụ nói: “Ông Từ nghĩ nhiều quá rồi, tôi không có ý nói ông, cũng không hề nói các vị quan khách khác. Các ông đến đây đương nhiên Lâm Thượng Nghĩa tôi rất vui mừng. Nhà họ Lâm thì có tài đức gì mà có thể rước được một bậc Đại Phật như ông Từ rời núi chứ!”
Triệu Tứ Hải cũng bước tới, nói: “Cụ Lâm, tôi thành tâm tới chúc mừng. Cụ có một cô cháu gái rất ngoan, một cậu cháu rể rất tốt đấy! Chắc chắn nhà họ Lâm có thể tiến lên một tầm cao mới, sau này chúng tôi và mấy gia tộc lớn đều phải nhờ cậy cụ dìu dắt!”
“Sao dám, sao dám! Gia chủ Triệu quá khenl”, Thượng Nghĩa cười nói: “Hai nhà họ Lâm và họ Triệu đều ở tại thành phố Hòa, từ lâu tôi đã muốn thúc đẩy quan hệ giữa hai nhà, chẳng qua là vẫn chưa tìm được cơ hội mà thôi. Không ngờ gia chủ Triệu lại đi trước tôi một bước. Tôi đây rất bội phục chí khí của gia chủ Triệu!”
“Cụ Lâm quá khen!", Triệu Tứ Hải nói: “Tất cả đều là công lao của cậu Lý, tôi đâu dám nhận vơ! Sau này mong được cậu Lý chiếu cố nhiều hơn!”
Lý Dục Thần rất hài lòng với những gì Triệu Tứ Hải thể hiện hôm nay, loại chuyển biến này cần phải có tầm nhìn và sự quyết đoán, đồng thời cũng nói lên năng lực và địa vị có tiếng nói quyết định của Triệu Tứ Hải ở nhà họ Triệu.
“Gia chủ Triệu thật có lòng!", Lý Dục Thần gật đầu mỉm cười.
Chỉ một câu đơn giản như vậy nhưng qua tai Triệu Tứ Hải lại chẳng khác nào một đứa trẻ nhận được lời khen của thầy cô, ông ta kích động, hưng phấn ra mặt.
Những nhà khác cũng tới giải thích với Lâm Thượng Nghĩa.
Mọi người cười nói với nhau, bầu không khí sôi nổi, hài hòa.
Bốn gia tộc lớn nhất thành phố Hòa, nhà họ Thẩm ở thành phố Gô, nhà họ Tiêu ở thành phố Tuyên, nhà họ Từ ở Cô Tô, nhà họ Trần ở Thân Châu, tổng cộng có tám gia tộc lớn.
Trong đó đặc biệt nhất là nhà họ Từ ở Cô Tô và nhà họ Trần ở Thân Châu đều có thực lực rất lớn mạnh.
Người đại diện cho nhà họ Trần tới đây là Trần Văn Học, anh ta là hàng con cháu nên đương nhiên người có địa vị cao nhất ở đây là Từ Thông, hơn nữa, toàn bộ hoạt động ở đây hôm nay đều do một mình Từ Thông ôm lấy hết mọi việc nên có thể coi ông ta như là một nửa chủ nhà.
'Thế nhưng, Từ Thông không hề dám vô lễ, trong lòng ông ta biết rõ, Lý Dục Thần mới là người có địa vị cao nhất ở chỗ này. Cho nên ông ta vô cùng khiêm tốn, không chỉ ở trước mặt Lý Dục Thần mà ngay cả ở trước mặt người nhà họ Lâm cũng vậy.
Sự khiêm tốn của Từ Thông khiến toàn thể nhà họ. Lâm vừa thấy vinh dự lại vừa thấy đôi phần thấp thỏm.
“Ông Từ, chuyện hôm nay đã phiền ông nhọc lòng rồi!", Lâm Thượng Nghĩa cảm kích nói.
“Ôi cụ Lâm, cụ đừng nói như vậy, nói vậy thì đúng là tổn thọ tôi quá!”, Từ Thông bước tới dìu tay Lâm Thượng Nghĩa: “Cụ là tiền bối trong giới kinh doanh, từ lúc tôi còn quấn tã đã nghe tiếng tăm lừng lẫy của cụ rồi!”
“Ông Từ mới thực sự là mãnh hổi! Tuy còn trẻ tuổi nhưng đã gây dựng được sự nghiệp như ngày hôm nay. Tôi già rồi, không phục không được!”, Lâm Thượng Nghĩa nói.
Từ Thông cười to: “Cụ Lâm à, cụ không hề già chút nào, hôm nay cháu gái của cụ đính hôn, sau này cụ còn phải bế chắt trai, con cháu đầy nhài”
Lâm Thượng Nghĩa nghe vậy rất vui vẻ, cụ cười to: “Xin nhận lời chúc này của ông! Có điều con người có không muốn thừa nhận mình già rồi cũng không được, tôi còn sống được tới tận hôm nay là đã thỏa mãn lắm rồi. Sau này là thiên hạ của những người trẻ tuổi các ông”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT