Có điều phía đối diện cũng đều là thế gia hào môn, đâu có dễ dàng bị dọa sợ. Đặc biệt là các ông lớn của mấy nhà trong đó, họ cũng đều đưa theo vệ sĩ, có người không chỉ đưa theo một người.
Các vệ sĩ đứng ra, nhanh chóng đứng thành một hàng trước mặt.
Khí thế này, lập tức áp đảo bốn người Mã Sơn.
Phạm Huệ Hoa cười lớn nói: “Nực cười, nực cười! Nhà họ Lâm thật nực cười! Lâm Thượng Nghĩa, ông sắp xếp vở kịch như này, không cảm thấy mất mặt sao?”
Lưu Vinh Thành nói với Viên Thọ Sơn: “Ông Viên, nhà họ Lâm bày ra vở kịch như này, còn cố ý muốn mời ông đến đây, chẳng phải là sỉ nhục ông sao?”
Tuy biết rõ Lưu Vinh Thành có ý khiêu khích, nhưng ông ta nói không phải không có lý. Viên Thọ Sơn vô cùng hối hận hôm nay đích thân đến đây, kết quả trở thành trò cười.
Thấy nhà họ Tiền và nhà họ Cao đều không đến, có lẽ là đã biết trước điều gì. Việc này khiến Viên Thọ Sơn càng thêm tức giận.
“Lâm Thượng Nghĩa!”, Viên Thọ Sơn lạnh lùng nhìn phía đối diện: “Vì hôm nay, ông đã tốn không ít tâm tư phải không? 'Trông có vẻ cũng tốn không ít tiền. Tôi thừa nhận quá trình vừa nấy rất bất ngờ. Nhưng thế thì có ích gì chứ? Ông nghĩ bỗng dưng tạo ra một thế gia thủ đô thì có thể dọa được tôi chắc? Hay là cảm thấy như vậy mọi người sẽ ủng hộ hỗ trợ nhà họ Lâm?”
Lâm Thượng Nghĩa đứng ở đó, cơ thể không nhịn được khế run lên.
Ông ta biết việc hôm nay là do Lý Dục Thần sắp xếp. Có thể dùng cách thức xuất hiện như này để cầu hôn với cháu gái của mình, Lâm Thượng Nghĩa rất vui mừng. Đây cũng là coi như đã thực hiện tâm nguyện của ông cụ.
Nhưng ông ta cũng biết, Viên Thọ Sơn nói đúng. Bất luận làm thế nào, cũng không thay đổi được kết cục của cuộc tranh đấu nhà Viên Lâm.
Ông ta không nghĩ ra Lý Dục Thần còn có cách gì, trừ phi trực tiếp sử dụng võ lực. Nhưng nếu như vậy, nhà họ Lâm sẽ trở thành kẻ thù chung thật! Hơn nữa phía sau nhà họ Viên còn có một tông sư Hà Trường Xuân của Tiền Đường.
Lâm Thượng Nghĩa khẽ thở dài một hơi. Ông ta cũng nghĩ Lý Dục Thần tổ chức lễ đính hôn khác thường như vậy, là để tuyên bố thân phận nhà họ Lý thủ đô của mình, và lấy đó để kết giao với các thế gia hào môn, từ đó thay đổi cục diện.
Cách nghĩ này chưa chắc không thể được, nhưng tuyệt đối không phải một lễ đính hôn đơn giản thì có thể đạt được. Nếu muốn thực hiện mục đích này, cần phải lên kế hoạch chỉ tiết hơn, chia thành nhiều bước, thực hiện từng chút.
Theo Lâm Thượng Nghĩa thấy, Lý Dục Thần rất thông minh, nhưng vẫn còn quá trẻ.
Viên Thọ Sơn thấy Lâm Thượng Nghĩa không nói gì, cười lạnh lùng một tiếng: “Lâm Thượng Nghĩa, đừng nghĩ rắng thế gia hào môn của Nam Giang đều là kẻ ngốc. Ông xem đi, ở đây có ai ủng hộ nhà họ Lâm các người?”
“Đúng thế, chúng tôi không phải kẻ ngốc! Vốn không liên quan đến tôi, nhưng lần này, tôi đứng về phía ông Viên. Tôi cũng không đứng thế trung lập nữa, bắt đầu từ bây giờ, tập đoàn Vinh Thành, sẽ đứng về phía nhà họ Viên, kết thành đồng minh”, Lưu Vinh Thành nhân cơ hội nói.
Phạm Huệ Hoa cũng nói: “Tôi cũng ủng hộ ông Viên, ủng hộ nhà họ Viên”.
Sau bọn họ, những người khác cũng đều bày tỏ thái độ, lên án hành vi hèn hạ của nhà họ Lâm, thể hiện đứng về phía nhà họ Viên.
Viên Thọ Sơn cười lớn ha ha, vẻ mặt thỏa mãn. Cơn giận vừa nãy tan thành mây khói cùng với việc ông ta và nhà họ Viên trở thành trung tâm.
Trải qua lần này, nhà họ Viên sẽ âm thầm trở thành thủ lĩnh Nam Giang. Tuy thực lực vẫn không sánh bằng nhà họ Tiền và nhà họ Cao, nhưng mượn tình thế này, nhà họ Viên chắc chắn có thể lên một tầng cao mới. Sau này ít nhất có thể ngang băng với nhà họ Cao, thậm chí vượt qua cũng không phải không thể.
“Ha ha ha, Lâm Thượng Nghĩa, tính toán như ý của ông thất bại rồi, cái gì mà cậu Lý ở thủ đô, cái gì mà gặp gỡ thế gia Nam Bắc, bày trò vặt này vô ích thôi. Ông là như vậy, chẳng qua là tự chuốc diệt vong! Muốn làm thủ lĩnh hào môn, nhà họ Lâm các người không xứng! Ở đây, chỉ có tôi là có thể!”
Viên Thọ Sơn nói một cách hùng hồn.
Trong lúc người nhà họ Lâm tức giận mà không nói được gì, Lý Dục Thần lên tiếng, lạnh lùng hỏi lại một câu: “Vậy sao?”
Mọi người đều ngẩn người, nhìn sang anh.
Người nhà họ Lâm mừng thầm trong lòng, đặc biệt là Lâm Mộng Đình. Cô biết Lý Dục Thần không phải người thích xuất đầu lộ diện, hôm nay sắp xếp ra như vậy, chäc chẳn là có dụng ý của anh.
“Dục Thần..”, cô khế gọi một tiếng.
Lý Dục Thần mỉm cười với cô, ra ý bảo cô yên tâm. Sau đó nhìn sang Viên Thọ Sơn phía đối diện nói: “Gia chủ Viên, ăn nói đừng nói quá đắc ý. Ông cho rằng, hào môn của Nam Giang đều sẽ giống như con sâu trên mông ngựa, theo sau mông các người nịnh bợ chắc?”
Lời này đã chọc giận những người ở đối diện. “Họ Lý kia, ở đây cậu có tư cách để nói chuyện hả?”
“Đúng thế, một kẻ nhặt phế liệu, thực sự coi mình là cậu ấm thủ đô?”
“Ông Viên đức cao vọng trọng, chúng tôi đều tôn kính ông †a, không phải là sâu trên mông ngựa gì hết!”
“Cứng miệng cũng vô dụng, nếu không bị mù thì tự nhìn đi, có mấy người ủng hộ các người? Ở đây đều là người mến mộ ông Viên!”
Nghe những người này anh một câu tôi một câu, Viên Thọ Sơn khá là hưởng thụ, đắc ý nhìn người nhà họ Lâm.
Người nhà họ Lâm lại tỏ vẻ mặt tức giận và cạn lời. Đúng lúc này, Thẩm Bỉnh Nguyên ngồi ở chỗ cách không xa nhà họ Lâm bỗng đứng lên, Thẩm Minh Xuân bên cạnh ông †a và mấy người tùy tùng cũng đứng lên.
Thẩm Bỉnh Nguyên đi về phía đối diện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT