Thẩm Bỉnh Nguyên đi đến đối diện, ngồi xuống bên cạnh người của nhà họ Lâm, vừa nói vừa cười với bọn họ.
Viên Nãi Minh cả giận nói: "Bố, Thẩm Bỉnh Nguyên này thật là không biết xấu hổ, bố tốt bụng cho ông ta chỗ ngồi..."
Viên Thọ Sơn khoát tay đáp: "Hầy, đừng để ý tới ông ta. Một nhà họ Thẩm mà thôi, không lật nổi cơn sóng nào đâu. Đợi thu thập xong nhà họ Lâm, làm bọn họ cùng chịu khổ luôn. Vừa vặn chúng ta mở rộng việc làm ăn tại Thành phố Cô, tài nguyên của hồ Chấn Trạch cũng không hề tệt"
Viên Nãi Minh vô cùng bội phục khí phách và quyết đoán của bố mình, lúc này vẫn nghĩ tới mở rộng gia tộc.
Nếu không phải nhà họ Tiền và nhà họ Cao ỷ vào lịch sử lâu đời, đời con đời cháu quá nhiều, nhà họ Viên n Đường!
sớm nên trở thành đệ nhất
Đúng lúc này, người chủ trì mà mọi người chờ đợi đã lâu đã đi ra.
Sau lời dạo đầu tràn trề tình cảm mãnh liệt, anh ta mời khách quý biểu diễn ngày hôm nay, đều là minh tinh đỉnh cấp đang nổi tiếng.
Giá trị bản thân của những minh tinh này không thấp, bình thường hoàn toàn không mời nổi, nhưng hôm nay người đứng ra tổ chức lập tức mời một nhóm.
Mặc dù quả thực khiến bầu không khí sôi nổi hơn, tuy nhiên đối với những nhân vật thượng lưu đang ngồi ở đây mà nói, minh tinh nổi cỡ nào cũng không tính là gì. Bọn họ mong mỏi nhìn thấy nhân vật nam nữ chính tối nay hơn.
Lý Dục Thần đã sớm tới hồ Tiền Đường, chỉ là không một ai chú ý đến anh. Đương nhiên, lúc anh thu lại thần khí, người khác muốn chú ý tới anh rất khó.
Anh cất bước đi trên rìa hồ, trên mặt hồ rộng rãi dập dờn sóng nước, thuyền hoa đi tới đi lui, lại không biết tại sao, trong lòng anh bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, không hề có gợn sóng.
Khách khứa gần như đến đông đủ, lễ đính hôn cũng sắp chính thức bắt đầu.
Nghe tiếng ca truyền đến từ trên thủy tạ nơi xa, nhìn bài trí xa hoa nhưng không mất cao quý tự nhiên này, Lý Dục Thần thật sự thật bội phục Từ Thông, quả nhiên là một người rất biết làm việc. Mọi chuyện đến bây giờ, tung đủ mánh lới lại chưa từng để lọt tiếng gió nào.
Sau đó, nên đến lượt anh lên sân khấu.
'Từ Thông vốn thiết kế cho anh một cách thức lên sân khấu vô cùng đặc biệt, nhưng bị anh hủy bỏ, cuối cùng lâm thời sửa lại phương án.
Lý Dục Thần phải dùng cách của chính anh.
Đúng lúc Lý Dục Thần dự định rời đi, rìa hồ đột nhiên có một người phụ nữ chạy tới.
Người phụ nữ này mặc mội lễ phục thật dài, trên quần áo khảm không biết bao nhiêu kim cương, sáng lấp. lánh.
Nhìn ra được đây không phải là một người phụ nữ bình thường, chỉ riêng bộ lễ phục này là thứ không phải nhà giàu thường thường được mặc lên người.
Biểu cảm cô ta vô cùng sốt ruột, chạy chậm suốt một đường. Tà dưới lễ phục kéo lê trên mặt đất, cả đôi giày cao gót kia khiến cô ta không thể chạy nhanh được. Cô ta xách váy, uốn đầu gối, dáng vẻ chạy cực kỳ buồn cười.
Sau lưng cô ta có một người đàn ông đi theo, nhìn thân thể và động tác hẳn là vệ sĩ của cô ta.
Bởi vậy cũng có thể nhìn ra thân phận của người phụ nữ. Lúc Từ Thông phát thiệp mời, căn cứ vào thế lực và địa vị của gia tộc được mở tiệc chiêu đãi mà quy định số lượng tùy tùng cho phép mang.
Có thể mang theo vệ sĩ đến, gia thế đều không tầm thường.
Bảo tiêu đi theo không xa không gần, không hề xách váy giúp cô ta, không biết là do hạn chế thân phận hay sợ chạm rơi mất kim cương trên váy.
Lý Dục Thần đứng yên trên rìa, ngay từ đầu cô ta không chú ý tới anh, đến tận khi lại gần mới phát hiện.
Người phụ nữ vừa chạy vừa la: "Tránh ra! Mau tránh rat"
Lý Dục Thần tránh sang bên cạnh nhường đường. Mặt đường trên rìa hồ rất rộng, nhưng váy của cô ta quá dài, lúc chạy qua bên người Lý Dục Thần, váy đụng phải đùi Lý Dục Thần.
Cô ta bỗng nhiên dừng lại, căm tức nhìn Lý Dục. Thần: "Bảo anh tránh ra sao anh lại không đồng ý, chạm hỏng váy của tôi, anh bồi thường nổi không?”
Lý Dục Thần ngạc nhiên, chỉ đụng một cái mà thôi mà dễ hư vậy hả, đến tột cùng là quân áo hay là giấy báo thế? Giấy báo cũng không dễ hỏng như vậy đi?
Cô ta đánh giá anh vài lần, thấy mặc dù anh mi thanh mục tú, nhưng quần áo bình thường, hơn nữa đến giờ vẫn chưa lên thuyền hoa, chỉ đứng ở chỗ này quan sát. Cô ta kết luận anh không phải khách quý nơi này, đại khái cùng loại với nhân viên công tác, ánh mắt liền trở nên ngạo mạn.
Cô ta ngồi xổm xuống kiểm tra váy, hừ lạnh nói: "May mắn không bị rơi kim cương, nếu rơi mất một hạt, bán anh đi cũng không đền nổi!"
Cô ta đứng lên, nhìn Lý Dục Thần, phát hiện Lý Dục Thần không hề có ý nói xin lỗi, giận dữ: "Anh sao vậy? Không biết xin lỗi hả? Không phải là câm điếc đấy chứ?"
Lý Dục Thần khinh thường nói chuyện với cô ta, lắc đầu chuẩn bị đi.
Cô ta thấy khuôn mặt anh khinh thường nhìn mình, cảm thấy bị sỉ nhục, giận dữ nói: 'Dừng lại! Tôi ra lệnh cho anh, hiện tại lập tức nói xin lỗi tôi! Nếu không anh sẽ biết tay tôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT