Lý Dục Thần vừa mới nói với Phan Phượng Anh một câu gần tương tự, không ngờ mới đó đã bị người ta trả lại cho mình rồi.
Anh mỉm cười, nói: “Đúng vậy, ngạo mạn sẽ phải trả giá đắt nhưng người ngạo mạn có phải tôi đâu? Ông cậy mình là Tông Sư, kéo tới tận cửa tìm tôi, hơn nữa cũng vì ông là Tông Sư nên cho rằng tôi phải cung kính với ông hoặc là sợ ông, đúng không? Haha, người thực sự ngạo mạn là ông đấy chứ”.
Hoàng Tổ Hùng sững sờ: “Cãi chày cãi cối! Tên nhóc. kia, nếu cậu biết tôi là Tông Sư thì cậu đã nghe câu không được làm nhục Tông Sư bao giờ chưa?”
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Chỉ là Tông Sư thôi mà, đừng đề cao bản thân mình quá”.
Lần này, Hoàng Tổ Hùng thật sự hơi tức giận.
“Nhóc con, vốn ta còn quý mến tài năng của cậu, thấy thủ pháp cậu phong tắc kinh huyệt độc đáo nên không muốn làm khó cậu nhưng giờ xem ra, nếu không dạy cho cậu một bài học thì cậu sẽ chẳng biết trời cao. đất rộng là gì!”
Nói rồi, ông ta bẻ thẳng bàn tay lên, chậm rãi đẩy về phía trước.
Không có gió táp, cũng không có chân khí mạnh mế hóa thành lưỡi dao, trông rất bình thường.
Cố Ngôn Châu đứng gần đó chợt thấy người cứng lại, sau đó, ông ta nhìn thấy không khí trên quảng trường xuất hiện rất nhiều vụn băng, tỏa sáng lấp lánh trong màn đêm.
Thời tiết đã vào đông nhưng nhiệt độ ở Thân Châu vẫn còn ấm áp, vậy mà lúc này trên quảng trường, nhiệt độ lại chợt giảm, nháy mắt hạ xuống tới mức kết băng.
Cố Ngôn Châu có cảm tưởng như toàn thân bị rơi vào trong hầm băng.
Nhưng ông ta biết chỗ ông ta đứng không phải là chỗ lạnh nhất. Trung tâm nhiệt độ lạnh nhất hẳn là ở khoảng không giữa Lý Dục Thần và Hoàng Tổ Hùng. Mật độ vụn băng ở đó là cao nhất, hơn nữa, cùng với động tác đẩy bàn tay về phía trước của Hoàng Tổ Hùng, trung tâm băng giá cũng bị đẩy dồn về phía trước.
Lý Dục Thần bị hàn khí bao vây, những vụn băng ngày càng dày đặc, nhanh chóng kết thành một lớp băng quây xung quanh người anh. Nhìn từ góc nhìn của Cố Ngôn Châu thì thấy cả người Lý Dục Thần đã bị đông cứng bên trong khối băng.
Chiêu này của Hoàng Tổ Hùng rất nhẹ nhàng nhưng lại bộc lộ hết được thực lực của một Tông Sư.
Cố Ngôn Châu chỉ mới tới Hóa Kình đỉnh phong, vốn ông ta cho rằng mình đã rất gần cảnh giới Tông Sư rồi nhưng giờ ông ta mới biết khoảng cách giữa mình và Tông Sư lớn thế nào. Có câu nhìn thấy núi đã ở ngay trước mặt mà có chạy tới chết cũng không tới. Nếu như hôm nay Lý Dục Thần không nói cho ông ta biết câu khẩu quyết cuối của Bát Quái Du Hồn thì cả đời này ông †a cũng đừng hòng lên được tới Tông Sư. Cố Ngôn Châu thấy hơi lo lắng cho Lý Dục Thần.
Bởi vì ông ta biết, chắc chắn chưởng này của Hoàng 'Tổ Hùng không chỉ đơn giản chỉ có mình giá rét.
Chỉ cần có chân khí mạnh thì người luyện võ có thể chống lại nhiệt độ lạnh. Hồi nhỏ Cố Ngôn Châu luyện công thường hay để tay trần đứng giữa trời tuyết như một chiếc cọc gỗ suốt sáu, bảy tiếng.
Cố Ngôn Châu bất giác vươn tay ra chạm vào vụn băng gần mình nhất.
Ngay khi tay công ta sắp chạm vào một vụn băng, dường như vụn băng đó cảm nhận được nhiệt độ của ngón tay ông ta, vù một cái, nó hóa thành một thanh kiếm băng lóe lên ánh sáng lạnh, đâm thẳng vào ngón †ay của ông ta.
Cố Ngôn Châu là cao thủ Hóa Kình đỉnh phong, đương nhiên sẽ không sợ kiếm băng nho nhỏ này, ông ta bất giác ngưng tụ chân khí vào ngón tay, phóng ra ngoài, hóa thành kiếm, va chạm với kiếm băng kia.
Không ngờ trong không khí lại vang lên “keng” một tiếng như tiếng vũ khí bằng kim loại va chạm với nhau thật, kiếm băng tiêu tan, hóa thành một luồng khói trắng.
Dường như những vụn băng xung quanh bị động tĩnh này kích hoạt, tới tấp hóa thành kiếm khí, tấn công ông ta.
Mười ngón tay của Cố Ngôn Châu phải hoạt động liên tục, phóng chân khí ra, trong không khí không ngừng vang lên những tiếng leng keng và khói trắng bốc lên.
May mà mật độ vụn băng xung quanh ông ta không cao, chỉ một lát sau, toàn bộ vụn băng đều đã hóa thành hơi nước màu trắng.
Dù vậy, Cố Ngôn Châu cũng bị một phen hú vía, như thể đi dạo qua Quỷ Môn Quan một lượt, cả người kiệt sức, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Chỉ một vài vụn băng thôi đã đủ làm một cao thủ Hóa Kình đỉnh phong ứng phó tới độ mệt lử, còn suýt mất mạng, đây chính là sự kinh khủng của Tông Sư!
Cố Ngôn Châu không khỏi hơi lo lắng, không biết Lý Dục Thần đứng giữa trung tâm giá rét thì phải đối mặt với hơi lạnh và sát ý dữ dội cỡ nào!
Hoàng Tổ Hùng vẫn đứng vững vàng ở chỗ cũ, dựng thẳng bàn tay, lòng bàn tay hướng về phía trước. Hơi lạnh ở bốn phương tám hướng vẫn còn đang ngưng tụ, như thể hơi lạnh ở toàn bộ khu chung cư, thậm chí toàn bộ Thân Châu đều bị ông ta mượn dùng mang về đây.
Cố Ngôn Châu nhìn về phía Lý Dục Thần, anh dường như đã hóa thành sinh vật tiền sử bị đông cứng trong lớp băng, không còn dấu hiệu sống, cũng không thấy nhúc nhích.
Sức mạnh của Tông Sư thực sự kinh khủng như vậy sao?
Cố Ngôn Châu càng ngày càng căng thẳng, căng thẳng tới mức toàn thân run rẩy.
Hoàng Tổ Hùng bật cười, nói: “Không tồi, không tồi, chàng trai trẻ, cậu kiên trì được tới tận giờ là đã khá lắm rồi. Tôi đã nói rồi, ngạo mạn sẽ phải trả giá đắt. Nhân lúc còn có thể nói chuyện thì hãy cúi đầu nhận sai đi, tôi sẽ thu hơi lạnh lại cho. Nếu cứ cố chấp không chịu tỉnh ngộ như thế thì chỉ một lát nữa thôi, tôi cũng không thể †hu tay lại nổi đâu”.
Cố Ngôn Châu không dám thở mạnh. Ông ta rất hi vọng Lý Dục Thần có thể rơi vào hiểm cảnh lại lội ngược dòng trở lại nhưng xem ra là không thể rồi. Vừa rồi chỉ vài kiếm khí băng giá lác đác thôi đã làm ông ta cảm thấy Tông Sư đáng sợ như vậy, trong khi thứ ông ta phải đối mặt chẳng bằng một phần vạn so với Lý Dục Thần.
“Thế nào? Không nói gì à?”, có vẻ như Hoàng Tổ Hùng hơi thất vọng: “Không kiên trì được nữa thì từ bỏ đi"
“Ông cũng chỉ có thế thôi à?”, Lý Dục Thần đột nhiên mở miệng: “Thật là làm người ta thất vọng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT