La Bội Dao sững sờ, đôi mắt lóe lên chút đau xót, liên tục gắp thức ăn vào trong bát Lý Dục Thần, nói: "Lại đây, ăn đi! Đây đều là món Văn Học thích ăn nhất, không biết cháu có thích ăn không. Cháu với Văn Học là bạn tốt, anh em tốt, sau này thường xuyên đến đi. Cháu cứ coi dì là mẹ cháu, hai đứa đều là con ngoan của dì!"
Trong lòng Lý Dục Thần sinh ra một chút cảm động, khẽ đáp: "Cháu cảm ơn dì!"
Trần Định Bang vốn chẳng coi Lý Dục Thần ra gì, cứ tưởng nhiều lắm là Trần Chí Hổ bị điểm huyệt, trở về tìm người giải là được.
Nhưng không ngờ, về đến nhà, ông ta gọi mấy cao thủ võ đạo nuôi trong nhà tới, cả đám người đều bó tay chịu chết.
Đau đớn trên người Trần Chí Hổ rõ ràng tăng lên.
Mẹ của Trần Chí Hổ, cũng chính là phu nhân của Trần Định Bang - Phan Phượng Anh đau lòng con trai, sau khi biết được chuyện đã xảy ra thì nổi giận đùng đùng với chồng.
"Tôi đã sớm bảo là thằng nhóc kia từ nhỏ không được giáo dục, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, ông cứ không chịu nghe. Hiện tại hay rồi, xảy ra chuyện chưa? Ngay cả anh ruột cũng muốn hại, loại người này giữ lại chẳng khác gì tại họa!" Trần Chí Hổ đau dữ dội, kêu cha gọi mẹ.
Hắn ta càng như vậy, Phan Phượng Anh càng thêm đau lòng, lại càng hận chết Trần Văn Học và La Bội Dao. Còn Lý Dục Thần, bà ta không biết, cũng chẳng có hứng thú biết đây là người nào, bà ta chỉ quan tâm Trần Văn Học và La Bội Dao.
Người trong nhà không giải được huyệt của Trần Chí Hổ, Trần Định Bang đành phải nhờ người đi mời Cố Ngôn Châu.
Cố Ngôn Châu đến, đặt tay thăm mạch trên người Trần Chí Hổ, mày nhăn lại hỏi: "Đại thiếu gia đắc tội với ai vậy?"
Trần Định Bang thở hồng hộc: "Còn có ai nữa, chính là cái tên Lý Dục Thần ở thành phố Hoà mà ông nhắc đến".
Cố Ngôn Châu kinh ngạc, lập tức vui vẻ hỏi lại: "Cậu Lý còn sống?"
Phan Phượng Anh cả giận: "Còn cậu Lý nữa, ông đúng là hướng khuỷu tay ra bên ngoài, người ta đã đánh Chí Hổ thành như vậy!"
Cố Ngôn Châu lắc đầu, nói với Trần Định Bang: "Lão gia, có đôi lời tôi không biết có nên nói hay không".
'Trần Định Bang rất khách sáo với Cố Ngôn Châu:
"Ông Gố, có lời gì xin ông hãy nói thẳng".
Cố Ngôn Châu đáp: "Nhà họ Trần muốn bình an vô sự, tốt nhất đừng đắc tội cậu Lý. Bây giờ Nhị thiếu gia qua lại thân thiết với cậu Lý là cơ hội của nhà họ Trần".
"Ông có ý gì hả?", Phan Phượng Anh giận dữ: "Ý của ông là, con trai tôi bị đánh, chúng tôi còn phải chạy tới nịnh bợ người ta?"
"Im ngay!", Trần Định Bang quát bảo Phan Phượng Anh dừng lại: "Ông Cố, chuyện khác sau này hãy nói, trước tiên ông giúp Chí Hổ giải huyệt đạo đi đã".
Cố Ngôn Châu thở dài: "Thủ đoạn kinh người này của cậu Lý, lão hủ đành bất lực".
"Cái gì?", lần này Phan Phượng Anh thật sự nôn nóng: "Ngay cả ông Cố cũng đành bất lực?”
"Bố, mẹ, mau cứu con với!", Trần Chí Hổ khóc rống: "Đau chết mất!"
"Họ Lý đáng chết này!", lúc này Phan Phượng Anh mới nhìn thẳng vào Lý Dục Thần: "Trần Định Bang, rốt cuộc ông có biện pháp nào không, nếu nhà họ Trần các người không được, tôi sẽ để nhà họ Phan ra mặt".
Trân Định Bang nhíu mày, cầm điện thoại di động lên, bấm số của Hoàng Duy Long.
"Hoàng gia chủ, tôi muốn mời Hoàng lão Tông Sư rời núi, điều kiện gì cũng có thể đàm phán".
Trân Định Bang cúp điện thoại, khuôn mặt âm trâm.
Phan Phượng Anh lo lăng hỏi: "Thế nào, nhà họ Hoàng đồng ý không?”
Trần Định Bang cười lạnh: "Cơ hội tốt như vậy, nhà họ Hoàng có thể không đồng ý? Bọn họ sớm đã để mắt tới việc kinh doanh ở bến tàu thành phố khác của chúng. ta,
"Nói như vậy, Hoàng lão Tông Sư đồng ý rời núi rồi?", Phan Phượng Anh vui vẻ nói.
"Lão hồ ly Hoàng Duy Long này bảo là đi hỏi một chút, kỳ thật đang muốn mặc kệ chúng ta hai ngày, dễ dàng gia tăng lợi thế đàm phán", Trần Định Bang đáp.
Cố Ngôn Châu bên cạnh lên tiếng: "Lão gia, mời thần dễ tiễn thần khó, một khi Hoàng Tổ Hùng ra tay, e rằng việc này sẽ không dễ kết thúc".
"Sao tôi lại không biết được! Lòng tham của nhà họ Hoàng rất lớn!", Trần Định Bang đáp: "Nhưng tôi không. thể trơ mắt nhìn nhà họ Trần bị thằng nhóc họ Lý kia nắm trong tay. Bị nhà họ Hoàng cắn một miếng vẫn tốt hơn họ Lý kia được lợi".
Cố Ngôn Châu trầm ngâm nói: "Tại thành phố Hoà, †ôi từng qua lại với cậu Lý mấy lần. Trên thân người này không những có kỳ thuật, mà làm người còn rất có tình nghĩa, tuyệt không phải người tham phú quý. Anh ta và Nhị thiếu gia qua lại thân thiết, là tình bạn hồn nhiên giữa những người trẻ tuổi, hoàn toàn không có lòng nịnh hót, càng sẽ không mơ ước tiền tài của nhà họ Trần".
'Trần Định Bang vô cùng tín nhiệm Cố Ngôn Châu, nghe lời này của Cố Ngôn Châu, ông ta hơi do dự, cảm thấy có phải mình chuyện bé xé ra to không.
Phan Phượng Anh tức giận đáp lại: "Ông Cố, tôi và lão Trần tôn trọng ông, nuôi ông ở nhà họ Trần, sao ông có thể ăn cây táo rào cây sung chứ! Lòng người khó dò, sao ông biết họ Lý kia không nịnh bợ? Sao Văn Học kia lại điên khùng đi thành phố Hoà đầu tư nhiều dự án thất bại như vậy? Nếu không phải nhà họ Trần có của ăn của để, lão Trần chiều anh ta, nhà bình thường bị anh ta lăn qua lộn lại như thế sớm đã bị thua sạch!"
'Trần Định Bang nhíu mày, lời nói của Phan Phượng Anh hơi có chút quá mức, nhất là dùng mấy cụm "nuôi ở nhà họ Trần", "ăn cây táo rào cây sung", nói ra cực kỳ tổn thương người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT