Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 475: Âm Sơn


5 tháng

trướctiếp

“Cậu ta dùng mấy cây kim châm đã giải được hết độc lan khắp toàn thân, về mặt y học thì không giải thích được, con thấy mấy cây châm mà cậu ta dùng vô cùng đặc biệt, không phải vàng không phải bạc, không biết làm từ chất liệu gì, có lẽ là bảo bối gì đó”.

“ồ? Chẳng lẽ cậu ta là người của mạch y thánh trong truyền thuyết?”

“Mạch y thánh?”

“Ừm, đó là nguồn gốc truyền thừa y học Hoa Hạ, nghe nói mạch này không chỉ có y thuật thần kỳ, còn có rất nhiều dị bảo. quý giá, còn dựa vào tu hành đạo của họ, có thể lấy y nhập thánh, trở thành y tiên”.

“Thần kỳ vậy sao? Ồ đúng rồi, đây là thuốc mà cậu ta để lại, nói là nếu có người tái phát, thì cho họ uống cái này”.

Diệp Chính Hồng đưa viên thuốc của Lý Dục Thần cho ông †a đến trước mặt bố của ông ta.

Bố ông ta nhận lấy, đặt lên mũi ngửi, mặt khẽ biến sắc, cầm một viên trong đó bỏ vào miệng.

Diệp Chính Hồng kinh ngạc nói: “Bố à, sao bố có thể lấy thân thử độc?”

Ai ngờ bố của ông ta cười lớn ha ha: “Trong thuốc này có linh khí, còn đồi dào hơn lục âm đan của phái Âm Sơn cho bố nhiều, đây là linh dược! Đây là linh dược đấy! Đây là cơ duyên phúc báo của Diệp Hoàng tai”

Nói xong, rồi bỏ toàn bộ thuốc trong tay vào miệng.

“Bố à!", Diệp Chính Hồng đang định ngăn lại: “Bố uống hết rồi, lỡ như có người tái phát độc rằn thì làm thế nào?”

“Hừ, đám ngu dân đó, chết thì chết, mạng của họ, làm sao. có thể sánh với bố”, Diệp Hoàng nói.

“Bố à, vậy bố cũng để lại cho con một ít chứ!

Diệp Chính Hồng hơi hối hận, sớm biết thì vừa nãy đã lén uống rồi.

Lại không tiện tranh cướp với bố của mình, chỉ có thể nóng ruột.

Diệp Hoàng trừng mắt với ông ta một cái, có vẻ không nỡ, nhưng vẫn lấy một viên ném cho Diệp Chính Hồng.

Diệp Chính Hồng nhận lấy viên này, trong lòng nhỏ máu, đúng là bố ruột không!

Nhưng vẫn tốt hơn là không có, ông ta vội nhét một viên thuốc vào miệng.

Một làn hương thơm thanh mát lan khắp miệng, ừng ực nuốt nước miếng vào họng, lục phủ ngũ tạng được dòng ấm áp

gột rửa, toàn thân tràn đầy sức mạnh khó nói.

Lúc này, Diệp Hoàng, bố của ông ta đã ăn hết toàn bộ thuốc còn lại.

Diệp Chính Hồng thấy khuôn mặt của đỏ bừng, trong mắt có tia sáng như dã thú.

“Bố à, bố không sao chứ?”

“Mau, mau gọi dì nhỏ của con đến!”

“A, gọi dì nhỏ làm gì?”

“Đừng nhiều lời, mau đi gọi đi”.

Diệp Chính Hồng cảm thấy dưới bụng nổi lên khí sóng, †oàn thân khó chịu. Ông ta bỗng hiểu bố bảo ông ta gọi dì nhỏ đến làm gì.

Ông ta ồ một tiếng, đang định đi, bỗng nghe Diệp Hoàng nói: “Gọi cả vợ con đến!”

Diệp Chính Hồng liền vấp chân, trong lòng nổi lên lửa giận mơ hồ.

Ông ta về phòng mình, với với vợ: “Bố gọi em đến phòng ông ấy một chuyến”.

Vợ ông ta đáp một tiếng rồi đi.

Diệp Chính Hồng nhìn cái hông ngúng nguẩy của vợ mình, bỗng cảm thấy buồn nôn.

Ông ta quay người, đến phòng của dì nhỏ, gõ cửa. Dì nhỏ trẻ đẹp mở cửa cho ông ta. Diệp Chính Hồng đi vào cửa, lật tay đóng cửa lại, lao đến

như con sói đói, ôm lấy dì nhỏ, trong lòng nổi lên khoái cảm báo thù mãnh liệt.

Lý Dục Thần rời khỏi cửa hàng thuốc Bạch Vân, đến đầu phố, thì thấy một chiếc xe bò dừng bên đường.

Con bò già phủ phục dưới đất, vợ chồng đi xe bò và con gái của họ đứng bên cạnh xe bò, giống như đang đợi ai đó.

Vừa nhìn thấy Lý Dục Thần đi ra, họ có vẻ hơi ngại ngùng, muốn tiến lên, nhưng lại không dám.

Lý Dục Thần đi đến, thấy lạ ni à”

Các người đang đợi tôi

Người phụ nữ nhìn chồng mình một cái, muốn nói lại ngừng.

Người đàn ông nói: “Cậu Lý, vừa nấy thật xin lỗi cậu, chúng tôi mù mắt còn mắng cậu, cậu còn chữa khỏi chân cho con gái tôi, thật không biết nên làm thế nào để đáp lại cậu!”

Lý Dục Thần cười nói: “Không trách hai người, hai người đợi tôi chắc không phải để nói chuyện này chứ?”

Người phụ nữ nói: “Cậu chữa khỏi bệnh của con gái tôi, lại không nhận tiền, trong lòng chúng tôi thực sự áy áy, muốn mời cậu đến nhà tôi ăn bữa cơm, vừa hay nhà tôi săn được mấy con thỏ”.

Bé gái bên cạnh nói: “Thịt thỏ vô cùng thơm ngon!”

Nói xong lại xấu hổ cười.

Bây giờ khí sắc của cô bé đã rất tốt, khuôn mặt nhỏ đáng yêu, cười lên có hai núm đồng tiền, rất dễ thương.

Người đàn ông bổ sung nói: “Nhà tôi còn mấy bộ da chưa bán, cậu xem có dùng không, nếu dùng thì lấy đi”.

“Anh là thợ săn à?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Đúng thế, nhà tôi mấy đời đều là thợ săn”, người đàn ông nói.

“Thông thường đi săn có đi xa không? Có quen thuộc núi gần đây không?”

“Núi trong vòng hai trăm dặm tôi đều quen thuộc, xa hơn nữa thì không dám đi, trong đầm hoang không chỉ có dã thú sâu trùng, nghe nói còn có yêu quái”.

“Vậy anh biết Âm Sơn ở đâu không?”

“Âm Sơn? Cậu nói là Đại Âm Sơn, hay là Tiểu Âm Sơn?”, người đàn ông hỏi.

“Còn có hai Âm Sơn à?”, Lý Dục Thần thấy kỳ lạ hỏi.

“Đại Âm Sơn ở hướng Tây Nam, Tiểu Âm Sơn ở hướng Đông Nan”.

“Có thể nói vị trí cụ thể cho tôi, và đặc trưng của núi không?”

“Bất kể là Đại Âm Sơn hay Tiểu Âm Sơn, đều vượt qua khu vực sản bản của tôi. Nhưng bố tôi có lẽ biết, hồi ông ấy còn trẻ, còn từng vào đầm hoang, từng gặp phải yêu quái!”

Khi anh ta nói đến bố mình, vẻ mặt đầy tự hào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp