*Ô, tôi còn tưởng là ai cơ, đây chẳng phải là nhóc con của nhà ông hai Nghiêm sao? Cậu không học hành tử tế, sao lại học đạp cửa đánh nhau theo người ta thế hả?”

Lâm Vân và Nghiêm Cẩn vừa vào sân bên trong, thì bị Hầu Lập Cường dẫn một đám côn đồ chặn đường đi.

Hai người quay sang nhìn nhau, mỉm cười.

Lâm Vân bỗng bước một bước xông lên, đấm một chưởng lên lồng ngực của Hầu Lập Cường.

Hầu Lập Cường từng luyện võ, cho nên vốn không coi hai cậu bé này ra gì.

Nhưng dù thế nào ông ta cũng không ngờ, võ công của Lâm Vân còn vượt xa ông ta.

Ông ta không có sức đánh trả, trơ mắt nhìn Lâm Vân đập một chưởng lên lồng ngực mình, người bay đi xa.

May mắn phía sau đều là thuộc hạ của ông ta đỡ lấy ông ta, không bị ngã xuống đất, nhưng cổ họng vẫn dâng lên vị ngọt, miệng phun một ngụm máu tươi.

Thực ra Lâm Vân vẫn nương tay, nếu ra tay thực sự, một chưởng vừa nấy đã trực tiếp có thể đánh vỡ tim của

Hầu Lập Cường rồi.

“Lên! Lên cho tôi! Đánh chết hai tên nhãi này!”, Hầu Lập Cường hét lớn.

Thuộc hạ của ông ta mới định thần lại, đang định xông lên, bỗng nhiên xung quanh có rất nhiều đá, gạch, mảnh ngói bay đến lốp bốp như mưa rơi, đánh cho họ. đến ôm đầu chạy như chuột.

Lâm Vân ngưỡng mộ nhìn Nghiêm Cẩn nói: “Vẫn là thuật pháp điều khiển đồ vật của anh lợi hại, đứng im cũng có thể đánh người”.

Nghiêm Gẩn nói: “Anh còn ngưỡng mộ em đấy, chiêu của anh chỉ đánh được đám chó mèc”.

Hai người nhìn nhau cười, trong lòng bỗng dâng lên tình huynh đệ hào hùng, mới trải nghiệm được niềm vui giang hồ.

Lúc này, Lý Dục Thần và Nghiêm Tuệ Mẫn cũng đã cùng Nghiêm Công Nghiệp đi vào sân sau.

Càng nhiều người hơn xông ra từ chính phòng, người dẫn đầu chính là Hầu Thái Phương, con dâu cả của Nghiêm Công Nghiệp.

Hầu Thái Phương nhìn Hầu Lập Cường bị thương một cái, còn cả một đám côn đồ mặt mũi sưng vù nhếch nhác, liền cau mày, sau đó nhìn sang Nghiêm Công Nghiệp.

“Bố à, bố đã khỏe lại rồi ư?", Hầu Thái Phương tỏ vẻ mặt tươi cười, trong mắt giấu con dao: “Mấy hôm nay con bận quá, cũng không đi thăm bố được, sao bố không nói gì đã quay về rồi?”

Nghiêm Công Nghiệp cười lạnh lùng nói: “Đừng có giả tạo nữa, Sĩ Khâm đâu?”

“Bây giờ anh ấy không tiện, chốc nữa sẽ ra gặp bố”, Hầu Thái Phương nói: “Bố có lời gì cứ nói với con”.

“Tôi không nói với cô!”, Nghiêm Công Nghiệ giận nói: “Hầu Thái Phương, món nợ cô hạ độc hại tôi, sau này rồi tính với cô, bây giờ, kêu toàn bộ người nhà họ Hầu các người cút đi, nhà họ Nghiêm chúng tôi không hoan nghênh các người!”

Hầu Thái Phương cười lạnh lùng nói: “Bố à, vậy là bố không đúng rồi. Con là con dâu của bố, nhà họ Hầu và nhà họ Nghiêm là thông gia, nếu bố đuổi các anh em của con đi, việc này thật vô lý quá? Ở bên ngoài ông cụ Nghiêm bố có danh tiếng rất tốt đấy, người ta đều nói bố là người trượng nghĩa, lại hay bố thí, sao tốt với người ngoài như vậy, mà lại hà khắc với người nhà mình chứ? Thì ra chỉ để kiếm danh tiếng thôi phải không?”

“Cô..", Nghiêm Công Nghiệp tức đến phát run.

Lý Dục Thần bất giác lắc đâu. Hôm nay đến không phải để nói lý, ông cụ vẫn truyền thống quá.

Nhưng anh cũng không định cho ông cụ làm nhân vật chính, nhân vật chính hôm nay là hai anh em Lâm Vân và Nghiêm Cẩn.

“Hai cậu còn đợi cái gì? Lại muốn tôi ra tay giúp các cậu hả?”, Lý Dục Thần nói.

Lâm Vân khó hiểu nói: “A? Phụ nữ cũng đánh hả?”

Lý Dục Thần cười nói: “Phụ nữ không phải người à?”

Lâm Vân suy nghĩ, cũng đúng, đánh nhau còn phân đàn ông đàn bà gì? Đạo nghĩa giang hồ, chỉ phân thiện ác, không phân nam nữ!

Lâm Vân và Nghiêm Cẩn quay sang nhìn nhau một cái, đều cảm thấy buồn cười, cười mình quá cổ hủ.

Nghĩ thông điều này, không còn do dự, vẻ mặt nghiêm lại, đi về phía Hầu Thái Phương.

Những người bên cạnh Hầu Thái Phương lập tức vây quanh bà ta, bảo vệ bà ta.

“Lâm Vân, cậu dám ra tay với tôi? Tôi là bác của cậu đấy!"

“Bác cái đầu bài” Lâm Vân ném ra câu chửi, phi thân lên.

Đám người vây quanh Hầu Thái Phương bị cậu ta tóm lên ném đi từng người một như con gà con.

Lúc cậu ta ném đi còn dồn thêm lực, đám người đó bay ra đều ngã mạnh xuống đất, không bò dậy nổi.

Hầu Thái Phương không ngờ Nghiêm Công Nghiệp còn chưa lên tiếng, Lâm Vân đã đánh thật, hơn nữa đám thuộc hạ của mình cũng không chịu được đòn như vậy, bà ta còn chưa phản ứng lại, trước người đã trống không.

Bốp!

Lâm Vân tát mạnh lên cái lên mặt Hầu Thái Phương, khiến nửa bên mặt Hầu Thái Phương sưng to lên.

“Cậu..”, Hầu Thái Phương ôm nửa bên mặt, không dám tin nhìn Lâm Vân: “Cậu dám đánh vào mặt tôi?”

Bốp!

Nghiêm Cẩn tiến lên, cũng đánh sưng nốt nửa bên mặt còn lại của Hầu Thái Phương.

Lý Dục Thần nhìn mà buồn cười, hai cậu nhóc này, đúng là không có kinh nghiệm, lúc này chỉ đánh mặt người ta có tác dụng gì.

“Ông hai, ông ba!”, Hầu Thái Phương hét lớn.

Cánh cửa nhà chính mở ra, Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát đi ra, còn áp giải mấy người.

Mấy người này đều bị trói bằng dây thừng, buộc nối với nhau, giống như phạm nhân đi ra pháp trường hành hình thời cổ đại.

“Bố! Mẹ, em gái!”, Nghiêm Cẩn kinh hãi kêu lên.

Những người bị trói này, ngoại trừ Nghiêm Sĩ Khâm, còn có cả nhà Nghiêm Tư Tề con trai thứ hai của Nghiêm Công Nghiệp, cũng chính là bố mẹ của Nghiêm Cẩn, và em gái Nghiêm Lộ.

Hầu Lập Quý và Hầu Lập Phát mỗi người cầm một khẩu súng, chữa lên đầu Nghiêm Sĩ Khâm và Nghiêm Tư Tề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play