Hầu Thái Phương ghê tởm nói: “Tiền gì?”

Lang trung Tôn nói: “Bà Nghiêm, bà đã hứa với tôi, cho tôi mười triệu, chia thành hai lần trả”.

“Tôi khinh! Việc chưa làm xong, còn có mặt mũi đòi tiền tôi?”, Hầu Thái Phương tức giận nói.

“Cũng không thể trách tôi”, lang trung Tôn ấm ức nói: “Ai ngờ giữa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim nhảy ra. Bà không trả hết, cũng phải trả hai triệu chứ. Nếu không, tôi không dám đảm bảo tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài đâu”.

Hầu Lập Quý tiến lên tóm lấy lang trung Tôn, mắng nói: “Mẹ kiếp, ông dám uy hiếp chị tôi?”

Hầu Lập Cường cũng gọi điện xong đi đến. Hai anh em đang nổi giận vì Nghiêm Công Nghiệp

chưa chết, vừa hay trút giận lên đầu lang trung Tôn, đánh lang trung Tôn một trận.

“Mẹ kiếp, chẳng phải ông luôn miệng nói để hết cho ông làm sao? Bao nhiêu ngày rồi, cần câu rồng đâu? Cuốn sách Tử Lăng đâu? Bây giờ ông cụ còn sống, mẹ kiếp, ông nằm vùng hả? Còn dám đòi tiền?”

Bốp bốp bốp, đánh cho lang trung Tôn đến mức suýt không tự chủ được cuộc sống, rồi ném sang một bên không quan tâm.

Đến nửa đêm lang trung Tôn mới tỉnh táo lại, hối hận vì lòng tham nhất thời của mình, lại cướp miếng ăn trước miệng hổ, muốn đòi tiền Hầu Thái Phương.

Biết chắc chắn không đòi được tiền, có thể giữ được. cái mạng đã tốt lắm rồi, nhân lúc ban đêm, cố nhịn đau,

khập khiễng cà nhắc đi ra khỏi cổng lớn phủ Nghiêm.

Vừa ra đến cổng, thì gặp ngay ông ba Hầu Lập Phát nhà họ Hầu đi đến.

“Ô, chẳng phải là lang trung Tôn sao? Ông muốn đi đâu?”, Hầu Lập Phát hỏi.

Lang trung Tôn chột dạ, nói: “Tôi, tôi về nhà, về nhà”. Hầu Lập Phát đang định đi vào trong, một người đàn ông bên cạnh ông ta bỗng nhiên nói: “Kẻ này biết quá nhiều, không thể giữ lại”.

Lang trung Tôn biết người này, chính là Ngô Khắc Mãn được người nhà họ Ngô gọi là đại sư Ngô.

Ông ta kinh hồn bạt vía, đang định lên tiếng, cổ họng đã bị Hầu Lập Phát bóp chặt.

Hầu Lập Phát khẽ dồn lực lên tay, rắc một tiếng, cổ của lang trung Tôn bị bẻ gấy.

Hai người tiến vào phủ Nghiêm, ngay cả lang trung Tôn cũng không kịp quản.

Hầu Thái Phương và Hầu Lập Cường, Hầu Lập Quý. đều đang đợi họ.

“Ông cụ lại sống lại, ngày mai muốn quay về, chúng †a phải làm thế nào?”, Hầu Thái Phương hỏi.

Hầu Lập Phát nói: “Hừ, tôi đã nói đừng tốn sức, trực tiếp bắt đến đánh đập tra hỏi tung tích của cần câu rồng. và cuốn sách Tử Lăng là được rồi. Các người cứ muốn dùng mưu kế, cho tên lang trung Tôn không đáng tin đó đi”.

Hầu Thái Phương nói: “Anh thì biết cái gì, đừng thấy ông cụ thất thế, ông ta đã điều hành cả gia lớn như vậy mấy chục năm, bạn bè bên ngoài không ít, chắc chắn có người sẵn sàng hy sinh vì ông ta. Chúng ta lấy danh nghĩa dưỡng bệnh đưa về quê, cùng lắm là mắc tội bất hiếu, không ai quản chuyện nhà chúng ta. Nếu thực sự anh làm gay gắt, giết chết ông ta, chúng ta rất khó có chỗ đứng ở thành phố Mai”.

“Vậy phải làm thế nào, ngày mai ông ta về rồi, ông ta cứng rắn, chúng ta còn không thể dùng biện pháp mạnh?”

“Ông cụ thì không sợ, quan trọng là bên cạnh ông ta có thêm mấy người biết thuật pháp”.

Mấy người đều nhìn sang đại sư Ngô.

Ngô Khắc Mãn cười ha ha nói: “Cái trò rải đậu thành binh đó có gì đáng sợ, ngày mai chỉ cần họ dám đến, cho họ có đến mà không có về. Mấu chốt là, mọi người phải khiến ông cụ nói ra tung tích của cần câu rồng, mới là quan trọng nhất".

“Đại sư Ngô, rốt cuộc cần cầu rồng đó là thứ gì?”, Hầu Thái Phương hỏi.

“Ha ha, vậy phải nói đến lão tổ tông Nghiêm Tử Lăng của nhà họ Nghiêm. Chẳng phải thành phố Mai có đài câu Tử Lăng sao? Các người đều cho rằng Nghiêm Tử Lăng đó ẩn cư câu cá tại đây? Bưồn cười! Nghiêm Tử Lăng không câu cá, mà là rồng!”

“Câu rồng?” Người nhà họ Hầu kinh ngạc. “Thực sự có rồng thật sao?”

“Đương nhiên cớ”, Ngô Khắc Mẫn nói có sách mách có chứng: “Lão tổ phái Âm Sơn tôi đã từng bắt được một con hắc giao. Bây giờ hồn của con hắc giao đó vẫn được. phong ấn trong nạng Ô Long của sư phụ tôi. Mấy năm nay thảm họa lũ lụt liên tiếp, lại có hiện tượng giao long bay lên trời, vì vậy sư phụ tôi mới ra tìm bảo vật, vĩ đại vậy là để hàng phục giao long đó”.

“Bảo vật mà sư tôn nói, chính là cần câu rồng của nhà họ Nghiêm ư?”

“Đúng thế”. “Nhưng trước đây chúng tôi cũng chưa từng nghe nói nhà họ Nghiêm có thứ như cần câu rồng, đến nay ông cụ Nghiêm không nói đến, ngay cả hai con trai ông ta cũng không biết, liệu có nhầm không?”

“Không đâu”, Ngô Khắc Mẫn nói: “Anh cả Ngô Hiền của tôi sớm đã vâng lệnh xuống núi, đến Nam Giang điều tra mấy năm. Bến cảng Tiền Giang rộng lớn, rất thích hợp giao long ra biển. Năm đó Nghiêm Tử Lăng thả câu bên sông Phúc Xuân, đang vào mùa lũ lụt. Các người nghĩ xem, ai lại câu cá bên sông trong mùa lũ chứ? Ông ta đang câu một con rắn khổng lồ từ sông hồ Đông Hải lên. Sau khi Nghiêm Tử Lăng thành tiên, đã để lại cần câu cá, tương truyền hồn của con giao long đó được phong ấn trong cần câu rồng”.

Người nhà họ Hầu nghe mà suýt xoa không thôi.

Hầu Lập Cường bỗng nói: “Tôi nghĩ ra rồi, Ngô Hiền, chính là đại sư phong thủy đó, mấy nhà thành phố Mai đều mời ông ta đến xem phong thủy, nhà họ Nghiêm cũng từng mời ông ta. Thì ra vị đại sư đó là huynh trưởng của ông ư!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play