Bên trong cơ thể Nghiêm Cẩn không có chân khí, khí hải trống trơn, đan điền thường thường.

Trong mắt của người bình thường, cậu chỉ là một thiếu niên thông thường.

Nhưng trong cơ thể của cậu lại ngập tràn một thứ khác.

Toàn bộ máu thịt và gân cốt của cậu đều bị thứ này bao quanh, như thể được tắm rửa trong đó, rồi chậm rãi xảy ra biến hóa.

Thứ này là loại "khí" đặc thù của người tu hành, cũng có thể xưng là khí Tiên gia.

Gòn thuần khiết hơn cả chân khí.

Nói cách khác, tên nhóc này chưa từng học qua bất kỳ môn võ đạo hoặc cửa hông nào khác, mà bước thẳng lên con đường tu hành chính tông nhất của Tiên gia.

Đây là một con đường quanh co, đồng thời cũng là một đường tắt.

Nói nó quanh co, là bởi vì trong ngắn hạn, phương pháp này chẳng khác gì dưỡng sinh, không nhìn ra bất kỳ hiệu quả gì. Không giống những phương pháp khác như: võ đạo, y đạo hay bùa chú, luôn có một nghề thành thạo.

Nhưng nếu một lòng chuyên chú với phương pháp. chính gốc nhất này, thì lại là phương pháp tốt nhất đi đến 'Trúc Cơ Tiên đạo, sau này tốc độ tăng lên sẽ nhanh hơn từ võ nhập đạo rất nhiều.

Chỉ là ít có ai áp dụng cách này, bởi nó có yêu cầu cực cao đối với căn cốt, ngộ tính và cơ duyên của một người. Hơn nữa theo cách này lại không có một nghề †rong người, khó có thể ứng đối với đủ loại nguy hiểm trên con đường tu hành.

Xem ra tên nhóc này có một sư phụ tài giỏi.

Nghiêm Cẩn thấy Lý Dục Thần cầm tay của mình, nghỉ ngờ gọi một tiếng: "Anh rể..."

Lý Dục Thần mỉm cười, không nói thẳng ra, uyển chuyển trả lời: "Tuyệt đối đừng học lung tung theo thằng nhóc Lâm Vân kia, đáy của cậu không thích hợp luyện Võ".

Nghiêm Cẩn dường như khá thất vọng, cười khổ: "Lâm Vân cũng bảo em không phải người hợp luyện võ, em vốn còn không tin, nhưng nếu anh rể đã nói vậy thì em cũng hết hy vọng".

Nói xong, cậu ta không dây dưa vấn đề này nữa, mở cái túi trên bàn, lấy ra rất nhiều món: "Cô ơi, cháu mua chút đồ ăn, đều là món trước kia ông nội cháu thích ăn. Có cả vịt hun khói cô thích nữa".

"Thằng nhóc này, tiêu nhiều tiền thế làm gì hả, muốn ăn thì tự cô sẽ đi mua".

Ngoài miệng Nghiêm Tuệ Mẫn nói như vậy, trên mặt lại cười nở hoa.

"Cháu chỉ dùng tiền tiêu vặt của mình để mua, không có xin tiền bố, Nghiêm Cẩn đáp.

Nghiêm Tuệ Mẫn sờ đầu cậu ta: "Biết rồi, cháu là đứa nhỏ ngoan hiểu chuyện, nhưng lần sau không cần mua, nhỡ để bác cả với bác gái của cháu biết sẽ không tốt".

Nghiêm Cẩn khinh thường: "Cháu còn lâu mới sợ bọn họ! Nếu cháu giống như anh họ Vân, đánh lại là được, dạy dỗ bọn họ một trận ra trò luôn!"

Nghiêm Tuệ Mẫn vội vàng nói: "Thằng nhóc này, đừng có nói lung tung! Đó là bác cả của cháu đấy!"

Nghiêm Cẩn vẫn tức giận bất bình: "Hừ, chỉ cho phép. ông ta đuổi ông nội ra khỏi nhà, cháu nói một câu cũng không được?”

Lý Dục Thần chợt cảm thấy cực kỳ thú vị, hỏi lại: "Cậu thật sự muốn đánh trả?"

Ánh mắt Nghiêm Cẩn sáng lên, vui mừng đáp: "Đúng vậy đó, anh rể, anh lợi hại như vậy, giúp nhà em đánh trả lại đi!"

Ngay cả trên mặt Nghiêm Tuệ Mẫn cũng lộ ra vẻ mong đợi nhìn Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần lắc đầu: "Đây là chuyện nhà của nhà họ Nghiêm các cậu, quan thanh liêm khó dứt việc nhà, tôi là người ngoài, không tiện tham dự”.

"Anh là anh rể họ của em mà, người ngoài ở đâu ra?", Nghiêm Cẩn đáp.

Lý Dục Thần trầm giọng nói: "Đừng tưởng rằng cậu gọi tôi một tiếng anh rể liền có thể trông chờ tôi giúp cậu ôm đồm mọi chuyện. Ông nội cậu nằm ở đây, nếu cậu có gan, nên dùng chính sự can đảm và sức mạnh của cậu để giúp ông nội cậu, cũng chính là đang giúp cậu lấy lại những thứ đã mất đi!"

"Em...", Nghiêm Cẩn nhìn thoáng qua Nghiêm Công Nghiệp đang nằm trên giường: "Em đương nhiên có can đảm! Nhưng mà... em chỉ là một học sinh cấp ba, bố em là người thành thật, nhìn thấy bác cả em thì đến rắm cũng không dám đánh. Em cũng đâu biết võ công, em còn có thể làm sao?"

Lý Dục Thần cười nói: "Không biết võ công thì cậu có thể học mà".

Nghiêm Cẩn trả lời: "Nhưng chẳng phải anh mới vừa nói em không thích hợp luyện võ, bảo em đừng đi theo anh họ Vân học sao?"

"Lâm Vân thực sự không dạy được cậu, nhưng tôi có thể dạy cho cậu!"

Ban đâu Nghiêm Cẩn kinh ngạc, khó tin nhìn thẳng Lý Dục Thần, sau đó mừng rỡ hỏi lại: "Thật ạ?"

Lý Dục Thần đáp: "Tôi thì không có vấn đề gì, nhưng không biết sư phụ cậu có đồng ý hay không?"

Nghiêm Cẩn sững sờ: "Sư phụ? Em đâu có sư phụ!"

Lý Dục Thần cũng sửng sốt, thần thức đảo qua thân ƒ_ thể của Nghiêm Cẩn.

Nhưng thoạt nhìn Nghiêm Cẩn không giống đang nói dối, anh không khỏi cảm thấy kỳ quặc.

"Không thể nào, không có sư phụ thì ai dạy cậu cách hít vào thở ra, ai bảo cậu công phu rút Diên thêm Hống?”

Nghiêm Cẩn nghe mà hồ đồ: "Anh rể, anh nói những thứ này em đều nghe không hiểu. Có điều..."

Biểu cảm của cậu ta hơi do dự, dường như có điều khó nói.

"Không sao, nếu như không tiện nói thì không nói”.

Lý Dục Thần không muốn ép buộc cậu ta nói, bởi vì Tiên gia bí truyền, đặc biệt là Tán Tiên, lúc truyền thừa đều giữ kín không nói ra, đỡ phải rước lấy phiền phức.

Nghiêm Cẩn do dư một hồi, vẫn mở miệng nói: "Em thích thư pháp. Lúc nhỏ, ông nội từng cho em một cây. bút và một quyển sách cổ. Chữ trong sách cổ kia nhìn rất đẹp, nên em thường xuyên lấy ra làm bảng chữ mẫu Ị luyện chữ. Có một lần, em dùng cây bút ông nội cho luyện chữ trong quyển sách cổ kia, luyện quá lâu nên ngủ mất. Ở trong mơ em gặp được một người, người kia nói mình là Nghiêm Tử Lăng, tổ tiên của nhà họ Nghiêm chúng em".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play