Chị Mai cười nói: “Chúng tôi cũng không định đi, chẳng phải chỉ là tổng đàn bang ăn xin các người sao, lão nương đang muốn đi mở rộng tầm mắt đây! Chỉ có điều để cô cả nhà ông đi cùng làm hướng dẫn thôi”.

“Được, vậy thì mời!", Tôn trưởng lão nghiêng người, làm tư thế xin mời.

Chị Mai nói: “Khoan đã, ba người chúng tôi đi theo. ông, nhưng hai người họ không liên quan đến chuyện này, các ông phải thả họ đi. Hơn nữa, lúc họ đi, các ông không được thổi còi. Nếu không, tôi sẽ giết cô cả nhà ông”.

Bọn họ mà bà ta nói, đương nhiên là chỉ Mã Sơn và Trương Diễm Diễm.

Tôn trưởng lão nhìn họ một cái, nói: “Được, tôi đồng ý với cô".

Chị Mai nói: “Mã Sơn, cậu đưa Diễm Diễm đi trước đi.

Mã Sơn hơi do dự, kéo Trương Diễm Diễm chạy đến góc đường.

Người của bang ăn xin không thỏi còi.

Họ chạy một chạy qua hai con phố, quay đầu sớm đã không thấy công viên và bóng người Yếu Môn nữa.

Mã Sơn liền lấy điện thoại gọi cho Lý Dục Thần: “A lô, Dục Thần, sư phụ Vinh bị người của Yếu Môn nhận ra rồi, bây giờ ba người họ cùng đến tổng đàn của Yếu Môn..”

Mã Sơn đang nói điện thoại, bỗng phát hiện xung quanh có thêm vài người, muôn hình muôn vẻ, dường như chỉ là người qua đường, nhưng mỗi một người đều nhìn sang họ bằng ánh mắt kỳ dị.

Anh ta nghe thấy tiếng soàn soạt vang lên phía sau.

Quay người nhìn, chỉ thấy một gã lang thang đầu tóc rối bù, khoác bao tải, chống gậy đang đi về phía bên này.

Lúc Lý Dục Thần nhận điện của Mã Sơn, anh đang luận đạo với Kim Tam Mộc ở Bạch Vân Quan.

Kim Tam Mộc rất nhiệt tình, đương nhiên cũng rất kích động, không dễ gì có thượng tiên Thiên Đô đến, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Lý Dục Thần cũng rất vui giao lưu với Kim Tam Mộc.

Bạch Vân Quan là đại quan ngàn năm, năm đó. Trường Xuân chân nhân Khâu Xử Cơ tu đạo ở đây, và phi thăng tại nơi này.

€ó vài tiểu thuyết viết Trường Xuân chân nhân rất bình thường, thậm chí còn rất vô dụng, nhưng trên tiên sử đạo gia thực sự, ông ấy là bậc thầy của đạo Toàn Chân, cũng là người sáng lập cả đạo giáo.

Đạo pháp của Trường Xuân truyền bá, tự có chỗ huyền diệu của nó.

Tu vi của Kim Tam Mộc đạo trưởng rất thâm sâu, còn Bạch Vân Quan ở thủ đô, tu hành khó tránh liên quan đến trần tục, việc này vô cùng có ích với Lý Dục: Thần, dù sao lần này anh xuống núi, chính là muốn ngộ đạo trong hồng trần.

Adam ở một bên lắng nghe, không xen được miệng. Nhưng anh ta vô cùng hưng phấn, ở Los Angeles, sư phụ dạy anh ta, đâu có cơ hội nghe đạo pháp chính tông giao. lưu như này.

Đúng lúc này, Mã Sơn gọi điện đến.

Lý Dục Thần nghe mà cau mày, còn Mã Sơn nói được một nửa, đột nhiên tăng nhanh tốc độ, anh cũng biết đã xảy ra chuyện.

“Anh Mã Sơn...”

Lý Dục Thần gọi một tiếng, phía bên kia điện thoại lại vang lên tiếng máy bận.

“Kim đạo trưởng, ông biết tổng đàn Yếu Môn thủ đô ở đâu không?”

“Tôi biết, ở ngoại ô phía Tây, cách đây không xa lắm”, Kim Tam Mộc nhìn vẻ mặt của Lý Dục Thần, cẩn thận hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Lý Dục Thần gật đầu: “Tôi có mấy người bạn, có lẽ bị người của Yếu Môn bắt đi, sợ là gặp nguy hiểm, tôi phải đi một chuyến”.

Kim Tam Mộc bỗng nhướn mày, nói: “Ha, đám ăn xin này càng ngày càng chẳng ra sao, ngay cả bạn của Lý tiên nhân cũng dãm bắt đi. Tôi đi cùng cậu, không dạy bảo họ một trận, thì không biết mình họ gì!”

Adam vừa nghe, hình như sắp đánh nhau, ánh mắt sáng lên, nói: “Tôi đi cùng hai người!”

Lúc Lý Dục Thần nhận điện, Na Mạc Hòa của nhà họ. Na cũng nhận được điện của Na Nhữ An gọi đến.

“Cái gì? Cô Viên bị người ta bắt? Đám người đó còn đến tổng đàn Yếu Môn?”

Na Mạc Hòa kinh ngạc.

Nhà họ Na và đám ăn xin trước đây đối đầu nhau, vì nhà họ Na xuất thân hoàng tộc, còn bang ăn xin đều là ăn xin, hai bên trời sinh đã có sự đối lập về đẳng cấp.

Huống hồ ở tiền triều, bang ăn xin lúc đó còn dẫn đầu tạo phản.

Nhưng cùng với nhà họ Na lụi bại, một phát trượt khỏi bốn gia tộc lớn thủ đô, ngược lại là bang ăn xin, trải qua mưa gió, không những không diệt vong, mà còn có hiện tượng hưng thịnh, lại thêm tên điên khùng như Trương Điên, ăn xin thủ đô đã trở thành một thế lực không kém gì đại gia tộc.

Sau khi nhà họ Lý diệt vong, nhà họ Na lại ngồi lên vị trí tứ đại gia tộc, nhưng họ biết rõ, vị trí này không vững chắc.

So với nhà họ Lý năm đó, nhà họ Na còn kém xa, chỉ so với ba gia tộc còn lại, khoảng cách cũng rất lớn.

Thủ đô là vương địa, thế gia hào môn nhiều không đếm xuể, địa vị của nhà họ Na có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.

Để ổn định địa vị, Na Mạc Hòa mới nghĩ ra chủ ý liên hôn với bang ăn xin.

Ông ta biết Trương Điên có một cô con gái riêng, trông rất xấu xí, công tử thế gia chắc chắn không để ý, nếu có thể để cậu chủ nhà họ Na cưới cô ta, Trương Điên chắc chắn sẽ vui.

Như vậy, nhà họ Na có thểm một viện binh mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play