Sau khi Ngô Đồng Cư trải qua thời gian ngắn đông vui náo nhiệt, hiện giờ đã yên tĩnh trở lại.

Lâm Mộng Đình và Đinh Hương đi học đại học ở Tiền Đường, Lâm Vân cũng về trường cấp ba, chỉ có cuối tuần mới có nửa ngày đến luyện võ.

Còn đám người chị Mai, vốn là cao thủ, sau khi được Lý Dục Thần chỉ điểm, phần nhiều là tự tu luyện lĩnh ngộ.

Dạo này việc kinh doanh của quán Giang Hồ vô cùng phát triển, cũng khiến họ bận rộn hơn.

Những ngày bình thường, Ngô Đồng Cư ngoại trừ Lý Dục Thần và Bạch Kinh Kinh, chỉ còn lại Hứa Quốc Lập và dì Tình.

Có Hứa Quốc Lập trông nhà, dì Tình phụ trách nấu ăn dọn nhà, Bạch Kinh Kinh hộ pháp, Lý Dục Thần bắt đầu bế quan.

Trước khi đến thủ đô, anh cần tiêu hóa những cảm ngộ hồng trân trong thời gian gần đây.

Ngoài ra, cũng phỉa luyện chế một vài loại thuốc và bùa chú mang theo bên người, đề phòng lúc cần đến.

Trước khi bế quan, anh đến nhà họ Lâm một chuyến.

Vừa hay Lang Dụ Văn cũng có mặt ở nhà họ Lâm, anh ta cùng Lâm Thu Thanh báo cáo với Lý Dục Thần tình hình cuộc chiến thương trường gần đây.

“Hai ngày nay nhà họ Viên đột nhiên tổng tấn công”, Lâm Thu Thanh lo lắng nói: “Tất cả chiến tuyến của chúng ta đang nói rất gấp, dòng tiền đã đứt, chiến thuật giật gấu vá vai cũng không kéo dài được bao lâu nữa. Không biết tại sao, lần này nhà họ Viên tấn công gần như không tính đến giá thành, xem ra là muốn nuốt gọn chúng ta”.

Lang Dụ Văn nói: “Cùng vừa hay cho thấy, nhà họ Viên đã rất gấp, chỉ cần chúng ta vượt qua sóng gió lần này, có lẽ có thể tìm được đường sống trong cõi chết”.

“Nhưng chúng ta vượt qua sóng gió lần này bằng cách nào?”, Lâm Thu Thanh hỏi: “Thực lực của nhà họ Viên lớn gấp mười lần chúng ta, chúng ta lại bị họ cô lập, gia tộc và thế lực khác hoặc là đầu quân cho nhà họ Viên, hoặc là thờ ơ đứng xem, bây giờ chúng ta bốn bề khốn đốn”.

Cơ thể hơi gầy của Lang Dụ Văn ngồi thẳng lưng, ngón tay kẹp điếu thuốc đặt bên miệng, khẽ hút một hơi. Lúc hút thuốc, cái mũi giật theo thói quen, kéo theo kính mắt trên sống mũi khẽ động, phía sau mắt kính là đôi mắt sâu của anh ta.

“Cần điều chỉnh chiến thuật một chút”.

Lang Dụ Văn nhả ra một lần khói thuốc, khói tỏa ra, phủ mờ mắt kính của anh ta, nhưng không che được hào. quang lóe lên trong mắt anh ta.

Sau đó, anh ta nói ra một loạt sách lược liên quan đến điều chỉnh kinh doanh và điều động vốn, Lâm Thu 'Thanh nghe mà gật đầu liên tục.

Lý Dục Thần không hiểu kinh doanh, cho nên như vịt nghe sấm.

Anh cũng không quan tâm những việc này, tóm lại có Lang Dụ Văn ở đây, lại thêm Lâm Thu Thanh giỏi về phòng thủ, có lẽ là cộng sự tốt nhất.

'Từ xưa người làm chuyện lớn, quan trọng nhất là biết dùng người, phải biết người khéo dùng, dùng người thì không nghỉ ngờ.

Đợi Lang Dụ Văn và Lâm Thu Thanh bàn bạc xong, Lý Dục Thần chỉ hỏi một vấn đề: “Có thể trụ được bao lâu?”

“Nếu nhà họ Viên không sơ suất, nhiều nhất hai tháng. Nếu nhà họ Viên xảy ra sơ suất, tôi có một loạt kế hoạch phản kích, sẽ khiến họ trả cái giá đủ khiến họ hối hận”.

Lang Dụ Văn đẩy kính mắt, trong mắt lóe lên ý hận, giống như tướng quân trên chiến trường, nhìn thấy sơ hở của quân địch.

“Đương nhiên”, Lang Dụ Văn chuyển mũi nhọn, nhìn sang Lý Dục Thần: “Nếu không có hỗ trợ, thì không đủ để thay đổi kết quả cuối cùng. Con chuột có thể cắn ngược lại con mèo, nhưng mãi mãi không thể nào cắn chết”.

Lâm Thu Thanh hơi bất mãn về việc Lang Dụ Văn so. sánh nhà họ Lâm như con chuột, nhng lại không thể phản bác.

Trên thực tế, so với nhà họ Viên, nhà họ Lâm là 1 chuột đấu mèo.

Trong đầu Lý Dục Thần đột nhiên nhớ đến bộ phim hoạt hình từng xem hồi nhỏ, một con mèo luôn đuổi một con chuột.

Lúc đó, anh là ông nội sống trong đại viện rác rưởi, tỉ vi cũng là nhặt từ đống sắt vụn về, vì không có đường dây, chỉ có thể lắp ăng ten, bắt được một kênh mờ mờ. Sau đó bố của Đinh Hương không biết lấy đâu ra cái chảo, lập tức có thể bắt được rất nhiều kênh.

TỊ Anh và Mã Sơn thường xuyên nằm nhà Đỉnh Hương xem tivi, vì xem hoạt hình, còn quên cả ăn cơm, còn bị " ông nội đánh đòn.

'Trò chơi mèo và chuột vẫn luôn diễn ra, mãi mãi n cũng không ngừng.

Anh lại nhớ đến ác ma ghé thân trên người Viên Thế Kiệt. i Ai là mèo, ai mà chuột đây?

Chỉ là một so sánh nhỏ, Lý Dục Thần định thần lại, cười nói: “Có thể trụ được hai tháng là được. Hai người ". yên tâm, lúc nào không rụ được, tôi sẽ ra tay”.

Lang Dụ Văn không hỏi nhiều, chỉ nhìn anh một cái. Ánh mắt có vẻ hiếu kỳ, có kỳ vọng, đương nhiên, cũng có tin tưởng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play