Vừa dứt lời, khớp nối xương cốt toàn thân ông ta liền phát ra những tiếng vang như tiếng nổ bỏng, một luồng sát khí lạnh thấu xương cũng theo đó tràn ngập ra.
"Ông là ai, tôi không có hứng thú biết".
Lý Dục Thần trả lời một câu, cũng không thấy anh làm thế nào mà đã tới trước mặt Vũ Tu Nhất chỉ trong tích tắc, vung tay lên, cả người Vũ Tu Nhất đã bắn ra ngoài.
Am!
Vũ Tu Nhất bay ra xa mười mấy mét, rơi âm ầm trên mặt đất.
May mà ông ta có công phu ngoại gia, cơ bắp xương cốt cứng rắn như sắt, nếu không đã không biết gãy bao. nhiêu cái xương rồi.
Nhưng mà không có ngoại thương không có nghĩa là cũng không có nội thương.
Vũ Tu Nhất mới đứng lên đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngũ tạng chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.
Đám người theo ông ta ra ngoài vừa rồi còn đang chuẩn bị chế giễu, lúc này tất cả đều ngây ra như phỗng.
Đậu má, Vũ đại sư còn không thể đỡ nổi một chiêu!
Đây là quái vật gì!
Những người này cũng đều là luyện võ, có công phu truyền thống, có vật lộn hiện đại, cũng có cao thủ cận chiến từ trong quân đội ra, nhưng ở trước mặt Vũ Tu Nhất, những người này đều là gà mờ.
Vũ Tu Nhất có Ưng Trảo Công, Đoạn Kim Liệt Thạch. Ông ta từng biểu diễn màn dùng tay xé rách ô tô trong sân lớn nhà họ Viên, chiếc ô tô lập tức bị phá hủy, thân xe bằng sắt thép ở trong tay ông ta lại giống như một tờ giấy, dễ dàng bị chia thành từng mảnh vỡ.
Ở trong phương diện công phu ngoại gia, công lực của Vũ Tu Nhất đã gần như đến đỉnh phong rồi.
Mọi người đều biết Tiền Đường có tông sư, nhưng ai cũng chưa từng gặp tông sư bao giờ, mà công phu Vũ Tu Nhất cao siêu là sự thật. Cho nên tất cả mọi người đều gọi ông ta là Vũ đại sư.
Nhưng không nghĩ đến người trẻ tuổi trước mắt này chỉ mới nhẹ nhàng vung tay lên, Vũ đại sư đã bay ra ngoài mười mấy mét, hơn nữa còn bị trọng thương, xem dáng vẻ này là không thể đánh được nữa.
"Cậu... Rốt cuộc cậu là ai?", Vũ Tu Nhất ôm ngực, khiếp sợ nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần lắc đầu nói: "Tôi đã nói tên mình ra rồi, không muốn nói thêm lần thứ hai. Ông không phải là đối thủ của tôi, gọi Viên Thế Kiệt ra đây đi".
Lồng ngực của Vũ Tu Nhất phập phồng kịch liệt, nói: "Cậu giết tôi đi, tôi ăn cơm nhà họ Viên thì phải trung thành với nhà họ Viên".
Lý Dục Thần sững sờ, nói: "Không nghĩ tới trên đời này còn có loại người cổ hủ như ông. Được rồi, tôi sẽ thành toàn cho ông!"
Anh đứng bất động ở nơi đó, chỉ khoát tay một cái đã chộp được Vũ Tu Nhất cách xa mười mấy mét.
Cả người Vũ Tu Nhất lơ lửng trên không trung, vô cùng chấn động.
Đây không phải đánh trâu qua núi nữa, đây là bắt trâu qua núi!
Trên đời này làm gì có võ công như vậy, không phải là điều khiển vật trong truyền thuyết đấy chứ?
"Lấy khí để điều khiển ngoại vật, cậu là tông sư? "
Lý Dục Thần bắt ông ta tới trước mặt, búng vào đầu Vũ Tu Nhất một cái, nói: "Được rồi, ông đã chết rồi".
Vũ Tu Nhất sửng sốt: "Chết rồi?"
Lý Dục Thần nói: "Tôi muốn giết ông dễ như trở bàn tay. Vừa rồi tôi đã giết ông một lần, cũng cứu ông một lần. Ông ăn cơm nhà họ Viên, thay nhà họ Viên chết một lân là đã thanh toán xong. Tôi cứu ông một lần, cho nên bây giờ mạng sống của ông là của tôi".
Vũ Tu Nhất đột nhiên không kịp phản ứng.
Lý Dục Thần cũng không vội, cười như không cười nhìn ông ta.
Vũ Tu Nhất kịp phản ứng, cả giận nói: "Cậu đang nói hươu nói vượn cái gì vậy! Cậu cho rằng làm như thế là tôi sẽ nghe theo lệnh của cậu ư? Hừ, đừng hòng tôi sẽ giúp cậu làm những chuyện thương thiên hại lý!"
Lý Dục Thần lắc đầu, quả nhiên là loại người cổ hủ.
Nhưng cũng chính là bởi vì cổ hủ, Lý Dục Thần mới định cho ông ta một con đường sống, nếu không vừa nãy đã đánh chết ông ta rồi.
“Tôi cũng không cần ông làm trâu làm ngựa, tôi thấy ông trời sinh có căn cốt, nhưng lại đi nhầm đường, cho nên không khỏi cảm thấy đáng tiếc. Tôi vốn định chỉ bảo ông một chút, xem ra là ông không muốn".
Vũ Tu Nhất lại ngây ngẩn cả người.
Cho dù như thế nào, ông ta cũng không thể phủ nhận người trẻ tuổi trước mắt này có thực lực tông sư.
Một võ giả gặp tông sư, trong lòng đương nhiên sẽ có một chút sùng kính. Mà nếu được đến tông sư chỉ bảo thì sẽ là cơ duyên cỡ nào chứ!
Trong lòng Vũ Tu Nhất vô cùng cuồng nhiệt.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không có cách nào thuyết phục mình về mặt đạo đức.
Qua nửa ngày, Vũ Tu Nhất mới bùi ngùi thở dài.
Ông ta xoay người, chắp tay với đám người đứng phía sau, nói: "Các vị, Vũ Tu Nhất đã chết rồi, giang hồ sẽ không cái tên Vũ Tu Nhất này nữa".
Sau đó, ông ta nói với Lý Dục Thần: "Cậu Lý, hôm nay cậu không giết tôi, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, giang hồ có duyên, chúng ta gặp lại sau".
Dứt lời, ông ta liền đi ra ngoài đường cái.
Lý Dục Thần nói: "Vừa rồi một chưởng của tôi đã đánh tan khí huyết kẹt lại khi ông luyện tập ngoại công tích tụ, mượn cơ hội này sẽ có thể chuyển từ bên ngoài vào bên trong. Có rảnh rỗi thì hãy đến quán Giang Hồ thành phố Hòa đi, có lẽ có thể tìm được cơ duyên đột phá".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT