*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Được!", Hoa hòa thượng đi lên trước một bước: “Nể tình anh chữa khỏi bệnh cho ông cụ Tiền, tôi nhắc nhở anh một câu, người khác đều biết ngoại hiệu của tôi là Hoa hòa thượng, nhưng ít người biết, tôi còn có một ngoại hiệu, tên là Âm Dương Thủ”.
Vừa dứt lời, Hoa hòa thượng liền ra tay.
Tay trái của anh ra rút ra một con dao găm từ trong túi, soạt soạt xoay ba vòng, tay phải vẫn giấu trong tay áo, dậm chân xuống đất, lao về phía Lý Dục Thần, con dao lóe lên ánh sáng trắng đâm về phía cổ họng của Lý Dục Thần cùng với tốc. độ cực nhanh.
Trí Nhẫn nói Âm Dương Thủ của Hoa hòa thượng là đệ nhất khoái thủ Tiền Đường, tay trái đâm thẳng, bá đạo hung ác, khoái thủ thực sự lại là tay phải giấu trong tay áo, một âm một dương, một hư một thực.
Hoa hòa thượng tin chỉ cần anh ta ra tay, rất ít người ở Tiền Đường có thể đỡ được một chiêu của anh ta.
Con dao găm đâm thẳng nhanh như chớp điện, thấy lưỡi dao sắc nhọn đã đến cổ họng của đối phương, tay áo cánh tay phải của Hoa hòa thượng bỗng nhiên bành to lên, giống như túi gió.
Sau đó tay phải thò ra với tốc độ không thể tưởng tượng, lòng bàn tay nằm một lưỡi dao, ánh sáng trắng chói mắt trực tiếp bản lên bụng của Lý Dục Thần, lại còn nhanh hơn cả con dao găm bên tay trái tung ra trước.
Vì ban ngày đã thử tung một đao, không thể nắm bắt được sự nông sâu của Lý Dục Thần, cho nên đòn tấn công này, Hoa hòa thượng đã dùng hết sức lực.
Khoảng cách gần như vậy khiến anh ta phát huy toàn lực, cho dù là cao thủ hóa kình đỉnh phong cũng rất khó rút lui an toàn. Anh ta dường như đã nhìn thấy dáng vẻ đối thủ phun ra máu tươi và chậm rãi ngã xuống.
Nhưng, Hoa hòa thượng đã đâm vào hư không.
Con dao găm đâm thẳng đã cạn lực, dừng ở vị trí cách cổ họng của Lý Dục Thần chưa đến nửa tấc.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Lưỡi dao trong tay phải lóe lên ánh sáng cong, mang theo gió khiến tà áo của Lý Dục Thần lay động, nhưng không thể cắt đến bụng của Lý Dục Thần.
Cũng chỉ thiếu chút nữa thôi.
Hoa hòa thượng thộn người.
Ban ngày như vậy, bây giờ vẫn như vậy.
Rõ ràng đã tính toán khoảng cách.
Là đối thủ đã hành động sao?
Anh ta không nhìn rõ.
Đúng lúc Hoa hòa thượng hồ nghi, Lý Dục Thần ra tay thật.
Anh giơ tay, bàn tay thành con đao, chém xuống một nhát.
Hoa hòa thượng cảm nhận được trong đao khí ngưng tụ, dày đặc ẩn chứa sát ý sắc bén.
Sinh ra cùng với đao khí, là một cảm giác áp bức mạnh đến không thể tưởng tượng, khiến anh ta không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn đao khí chém xuống.
Đao khí không ánh sáng, cät ngang không khí ở ngay trước mặt Hoa hòa thượng, không khí dường như rách lìa, xuất hiện khe nứt chân không.
Hoa hòa thượng bị chân không hút đến, bước chân loạng choạng, miễn cưỡng đứng vững.
Lý Dục Thần nhìn anh ta mỉm cười: “Thế nào, đao của tôi có nhanh hơn anh không?”
“Chân khí thành đao, chém không thành hư, anh là tông sư!"
Hoa hòa thượng không thể tin nổi nhìn Lý Dục Thần.
“Nhưng anh còn trẻ như vậy, làm sao có thế? Làm sao có thể?...
Hoa hòa thượng không ngừng tự lẩm bẩm. Bỗng nhiên quỳ xuống trước Lý Dục Thần. Lý Dục Thần sợ giật mình: “Anh làm gì thế hả?”
“Anh Lý, tôi muốn xin anh hai chuyện”, Hoa hòa thượng nói.
“Nói đi”. “Thứ nhất, tôi muốn bái anh làm sư”.
Lý Dục Thần còn tưởng là chuyện gì, thì ra là muốn học võ công, bèn nói: “Bái sư thì thôi đi, tôi cũng không phải là người trong võ đạo, nếu anh yêu thích võ đạo, có thể đến quán cơm Giang Hồ thành phố Hòa, sư huynh của anh cũng đang ở đó. Chuyện thứ hai là gì?”
“Chuyện thứ hai..., Hoa hòa thượng hơi do dự, nói: “Tuy cô Tiền kiêu ngạo, thực ra là một ngư: tâm địa lương thiện. Mấy năm nay không biết có bao nhiêu cậu ấm thế gia theo đuổi cô ấy, nhưng trong mắt tôi, đều là đám chó vàng dế nhũi, không ai xứng với cô ấy. Chỉ có người như anh Lý mới xứng với cô ấy. Hôm nay cô chủ đã đồng ý thực hiện lời hứa, làm người của anh Lý, anh Lý đồng ý đi”.
Lần này đến lượt Lý Dục Thần thộn người.
Đây là việc gì với việc gì hả?
“Anh không đồng ý, tôi sẽ quỳ không đứng lên”, Hoa hòa. thượng nói.
“Vậy anh cứ quỳ đi”.
Lý Dục Thần nói xong, quay người bỏ đi, không hề do dự.
Hoa hòa thượng ngây người ở đó.
Hả, đi thật hả? Không giống tiểu thuyết phim truyền hình chút nào sao?