Mọi người suýt chút nữa đã sinh ra ảo giác.

Không quan tâm đến thiếu gia nhà họ Từ ở Giang Đông, lại chào hỏi người họ Lý này trước? Còn gọi cậu Lý nữa sao? Anh xuất thân chỉ là kẻ nhặt đồng nát, bám vào Lâm Mộng Đình, dùng cái danh con rể tương lai của nhà họ Lâm để ăn bám sao?

Quan Nhã Lệ không hiểu chuyện là thế nào.

Sắc mặt Từ Hiểu Bắc cũng ngay lập tức trở nên khó coi.

Mọi người biết, lần này có kịch hay để xem rồi.

Lý Dục Thần khế gật đầu, đáp lại: "Giám đốc Quan, hôm nay đã gây phiền toái cho bà rồi".

"Cậu Lý khách khí rồi", Quan Nhã Lệ nói: "Cậu tới là vinh hạnh của tôi, nào có phiền toái chứ? Xin cậu Lý đợi chút".

Nói xong, bà ta xoay người nhìn về phía Từ Hiểu Bắc.

"Cậu chủ nhà họ Từ của Giang Đông, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Cậu Từ là mãnh long qua sông, mới tới Tiền Đường, nếu có gì không chu đáo, xin hãy thứ lỗi".

Quan Nhã Lệ cầm lấy một ly rượu vang từ chỗ người giúp việc: "Vừa rồi nghe nói cậu Từ đang tìm người uống rượu, không biết tôi có đủ tư cách không?"

Sắc mặt Từ Hiểu Bắc thay đổi mấy lần.

Quan Nhã Lệ chào Lý Dục Thần trước, lại còn dùng thái độ cung kính, gã cảm thấy bà ta đang làm cho mình xem.

Đây là Nam Giang, đương nhiên Quan Nhã Lệ sẽ thiên vị người của Nam Giang.

Từ Hiểu Bắc rất tức giận, nhưng lời nói của Quan Nhã Lệ không có kẽ hở, không dựa vào đó mà móc mỉa được, nên gã cũng không thể trút giận.

"Giám đốc Quan, lúc tôi ở Cô Tô từng nghe danh tiếng của bà, quả nhiên tai nghe không bằng mắt thấy. Tôi đương nhiên sẽ nể mặt giám đốc Quan, tôi cạn ly trước!"

Từ Hiểu Bắc nâng ly rượu lên, uống cạn sạch.

Gã dốc ngược ly xuống, thể hiện thành ý của mình.

Quan Nhã Lệ mỉm cười, đang muốn nâng ly lên uống lại bị Từ Hiểu Bắc ngăn cản.

Từ Hiểu Bắc nói: "Giám đốc Quan đừng vội uống, ly vừa rồi, xem như tôi mời bà, ở địa bàn của bà, tôi phải nể mặt bà chứ. Nhưng nể mặt thì nể mặt, chuyện vừa rồi không liên quan tới bà. Nếu tôi cứ thế cho qua thì sẽ

không về được Giang Đông. Hôm nay, mặt tôi bị người ta đánh sưng, nhất định phải lấy lại".

Lời nói của Từ Hiểu Bắc rất rõ ràng, cũng rất ác, không để lại đường lui. Quan Nhã Lệ biết chuyện hôm nay khó khăn rồi.

Từ Hiểu Bắc là con trai của Từ Thông. Quan Nhã Lệ từng gặp Từ Thông, bà ta hiểu rõ con hổ dữ của Giang Đông này. Nếu như con trai ông ta chịu thiệt ở Tiên Đường, tất cả những người có mặt ở đây hôm nay đều không thoát được.

Ai nói cường long không áp địa đầu xà, mãnh long qua sông thực sự, dù là rắn gì thì cũng bị nó nuốt gọn thôn.

Đừng nói đến đám thế hệ thứ hai này, dù là con em của ba gia tộc lớn là Tiền, Cao, Viên ở đây, cũng không

kiếm được chỗ tốt nào.

Điều khiến Quan Nhã Lệ đau đầu thật sự là người gây chuyện với Từ Hiểu bắc lại là Lý Dục Thần.

Từ lần trước, bà ta đã thấy được sự lợi hại của Lý Dục Thần, kể cả Cao Tử Hạng cũng phải cung kính với anh.

Người này không phải là cậu ấm, là ông lớn thật sự!

Từ Hiểu Bắc không chịu nhượng bộ, muốn ông lớn này cúi đầu, e là không thể nào.

"Cậu Từ, cậu muốn thế nào?", Quan Nhã Lệ hỏi.

Từ Hiểu Bắc trầm ngâm, hơi do dự.

Gã cũng đang suy tính nên kết màn thế nào.

Có lúc thể diện lấy ra thì đơn giản, nhưng muốn lấy lại thì không dễ.

Muốn vừa khéo là chuyện rất tốn sức.

Cũng chỉ có một người lão luyện trên giang hồ như 'Từ Thông mới có thể nặng nhẹ thành thạo.

"Giám đốc Quan, tôi cũng không muốn làm người khác khó chịu, chỉ cần cô cả Lâm đây uống với tôi một ly thôi, mọi người đều là bạn cả, chuyện hôm nay cho qua. Còn chồng chưa cưới của cô ấy..."

Từ Hiểu Bắc nhìn về phía Lý Dục Thần, đang định nói bỏ đi, không so đo với hắn ta.

Chung Thần ở bên cạnh lập tức cướp lời: "Hắn ta chỉ là thằng ở rể, tôi đã nghe uy danh của cậu Từ, cậu Từ đừng so đo với hắn ta, bảo hắn ta quỳ xuống nhận sai là được rồi".

Nhìn Chung Thần cứ như đang làm người trung gian khuyên ngăn, thực tế lại là khích bác.

Từ Hiểu Bắc sửng sốt, Chung Thần đã nói như vậy, gã cũng không tiện hủy bỏ, nên phải chấp nhận đề nghị này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play