“Tôi không tin cái gì mà tội nhân thiên cổ. Lăng mộ Tần Thủy Hoàng bị đào lên, cũng không thấy ai thành tội nhân thiên cổ. Địa cung của nhà họ Tiêu chúng tôi, chỉ giấu chút vàng bạc châu báu, có lẽ còn có quốc bảo Hoa Hạ thất truyền, nếu đào lên, còn có công lao lớn ấy chứ, lấy đâu ra tội nhân?”

“Ông ba Tiêu nói tiếp.

“Nhưng đại ca không chịu nhường. Ông ta vô cùng cố chấp, đúng là không nói lý. Tôi chẳng còn cách nào, chỉ đành tính kế lâu dài. Sau này, Thanh Huyền đạo trưởng lại đến tìm tôi mấy lần, giúp tôi nghĩ rất nhiều cách. Thủ đoạn của ông ta rất cao minh, nhưng đều không lừa được anh cả tôi”.

“Sau tiết Thanh Minh hai năm trước, Thanh Huyền lại đến tìm tôi, nói đã tìm được cách phá giải trận pháp. Chúng tôi cùng đến mộ. Nhưng không ngờ, anh cả sớm đã đề phòng tôi, sắp xếp người theo dõi tôi, ở gần mộ cũng có người của ông ta. Ông ta đưa người đến, nói là tôi tự ý động vào mộ tổ, muốn xử tôi theo quy tắc gia tộc. Chúng tôi xảy ra xung đột. Thanh Huyền đạo trưởng ra tay, giết người của ông ta đưa đến”.

“Như vậy, tôi cũng không có đường lui. Chúng tôi ép ông ta, bắt ông ta mở cơ quan. Anh cả giả bộ đồng ý, dập đầu mấy cái trước mộ tổ, lại không biết chạm vào thứ gì, cả ngọn núi rung chuyển. Tôi còn tưởng là động đất, Thanh Huyền đạo trưởng lại nhìn thấy yêu khí ngút trời, bảo tôi mau bỏ chạy”.

“Chúng tôi chạy rất xa, rất lâu mới dám quay đầu nhìn, lúc đó anh cả đã hôn mê bất tỉnh. Thanh Huyền nói ông ta mất hồn rồi, chắc chắn là bị yêu khí đập tiêu tan. Tôi đưa anh cả vào bệnh viện. Chuyện sau đó, các người biết cả rồi”.

Ông ba Tiêu nói xong, Lý Dục Thần cũng phải thở dài, lại là bi kịch tranh đấu gia tộc.

Tiêu Thập Nương bất giác đau lòng, hỏi: “Nói như vậy, bố của tôi, ông ấy..."

Lý Dục Thần nói: “Yên tâm đi, hồn phách của bố chị vẫn còn, nếu bị yêu khí đập tan, thì sớm đã chết rồi”.

Ông ba Tiêu nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: “Thanh Huyền cũng nói như vậy”.

Lý Dục Thần nói: “Ông và đám người đạo sĩ Lăng Tiêu cùng lừa người đến cho âm long ăn thịt, chuyện là thế nào?”

“Chuyện này không liên quan đến tôi!”, ông ba Tiêu giải thích nói: “Sau lần đó, rất lâu sau Thanh Huyền không đến tìm tôi, tôi cũng không dám có ý định động vào địa cung. Đến trước đó không lâu, Thanh Huyền đến tìm tôi, nói sư phụ ông ta xuất quan, nói gì mà không sợ. yêu ma quỷ quái gì hết, bảo tôi phối hợp cùng họ tìm được âm long, chỉ cần diệt trừ âm long, là có thể đào địa cung”.

“Vậy tại sao chú câu kết với Hoàng Định Bang ở Huy Châu?”, Tiêu Thập Nương hỏi.

Ông ba Tiêu nói: “Mặc dù họ đã diệt trừ long yêu, muốn đào địa cung, cũng là một công trình lớn, không. được người gia tộc đồng ý, tôi cũng không thể động vào, cho nên đã nghĩ ra kế mà không ai nghĩ tới, bảo Hoàng Định Bang lấy danh nghĩa khai thác khoáng sản mua mảnh đất đó. Hoàng Định Bang không biết chuyện địa cung, chỉ cho rằng đám người Thanh Huyền muốn bắt âm long. Chúng tôi hứa với Hoàng Định Bang, sau khi việc thành, mảnh đất mà ông ta mua, tôi sẽ mua lại với giá gấp đôi, ngoài ra Thanh Huyền đạo trưởng sẽ cho ông ta mấy viên đan dược kéo dài tuổi thọ”.

“Cậu Lý, Thập Nương, ông Liêu, những gì tôi nói đều là thật, tôi không hại anh cả, đó là sự cố! Tôi cũng không. nghĩ đến chuyện địa cung nữa, sau này đào ra kho báu, tôi cũng không cần một đồng. Mọi người tha cho tôi đi”, ông ba Tiêu cầu xin.

Sự việc đã được làm rõ, Lý Dục Thần cũng không có gì muốn hỏi, còn lại là chuyện của nhà họ Tiêu.

Tiêu Thập Nương thở dài, nói: “Chú ba, chú cũng là người có học, sao lại hồ đồ như vậy, nếu có tiền tài, tổ tiên đã dặn không được động vào, chắc chắc có nguyên nhân của nó. Nhà họ Tiêu lụi bại, có mấy lần gần như đến con đường cùng, tại sao gia chủ các đời không đào. địa cung lên? Nếu là chuyện có lợi cho gia tộc, đâu đến lượt chú làm!”

Ông ba Tiêu cúi đầu: “Chú cũng là bị lòng tham che mắt”.

“Chú ba, biết sai mà sửa, không gì tốt bằng. Nhưng lỗi lầm của chú thực sự quá lớn, không nói chuyện của bố tôi, kinh động linh hồn của tổ tông dưới suối vàng, cũng không nói, chỉ nói các người lừa du khách đến, cho yêu long ăn thịt, chuyện này, là chuyện con người làm được ư?”

“Thập Nương, cháu đừng nói nữa, chú biết sai rồi, bây giờ rất hối hận! Các cháu tha cho chú đi, tuyệt đối đừng nói chuyện này trong cuộc họp gia tộc”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play