Ngay trong ánh mắt tôn thờ của mọi người, Thanh Huyền chậm rãi đi tới, xoay người nhặt “Côn Luân Thảo", và cái hộp trên mặt đất lên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lá cỏ, lá cỏ kia càng thêm sáng bóng.

“Đây là một cây cỏ thần, đáng tiếc dược tính của nó đã bị tên nhóc cậu bị phá huỷ ba phần rồi”, Thanh Huyền làm ra vẻ mặt tiếc nuối nói: “May mà còn có bảy phần, vẫn có thể cứu được mạng người”.

Hoàng Định Bang cười to nói: “Thanh Huyền đạo trưởng uy vũ, Tiêu Thập Nương, bà hẳn nên cảm thấy may män là Côn Luân Thảo vẫn còn. Sao nào, bà tin tưởng Thanh Huyền đạo trưởng hay là tin tưởng tên họ Lý kia?”

Tiêu Thập Nương nghỉ ngờ nhìn về phía Lý Dục Thần, ánh mắt mang theo vài phần tuyệt vọng.

Hiển nhiên, bà ta đã bị chiêu trò vừa rồi của Thanh Huyền doạ sợ.

Lý Dục Thần cổ vũ nói: “Bà có thể tin tưởng tôi”.

Trong mắt Tiêu Thập Nương hiện lên một chút ánh sáng, nhưng rất nhanh liền ảm đạm.

“Cậu Lý, cảm ơn ý tốt của cậu”, bà ta nói, “Tôi tin tưởng cậu có lẽ có khả năng chữa trị bệnh cho bố tôi, nhưng tôi không thể vì thế mà hại cậu được”.

“Hại tôi?”, Lý Dục Thần đột nhiên cười ha ha, chỉ vào Thanh Huyền nói, “Bà đang nói đến lão già lừa đảo này sao?”

Lời nói của Lý Dục Thần làm cho tất cả mọi người đều chấn động.

Tia chớp vừa rồi vô cùng chân thật, tất cả mọi người đều nhìn thấy, tại sao lại là lừa đảo?

Tia sét kia vốn dí muốn đánh vào người cậu đó!

Mọi người đều cảm thấy có lế tên nhóc này đã điên rồi, cho nên mới có thể nói ra lời như vậy, đắc tội một cao nhân có thể gọi một tia chớp tới.

Có người xem thường, có người đồng tình, cũng có người vui sướng khi người khác gặp họa...

“Nhóc con, cậu muốn chết sao?", Hoàng Định Bang cười lạnh nói, “Vừa rồi nếu không phải Thanh Huyền đạo trưởng nương tay, cậu đã bị hồn phi phách tán rồi!"

Chu Lợi Quân nói: “Cậu ta đang muốn chết, Thanh Huyền đạo trưởng, mau gọi sét đến đánh cậu ta đi!”

Thanh Huyền đạo trưởng cầm cái hộp trong tay, sắc mặt vô cùng âm trầm.

Lý Dục Thần cười nói: “Đạo trưởng, tôi đứng ở chỗ này, ông mau gọi sét đến đánh tôi đi”.

Nghe thấy lời này của anh, mọi người càng thêm tin tưởng đây là một kẻ điên.

Từ Thông lắc đầu: “Anh bạn, nghe tôi khuyên một câu, người trẻ tuổi đừng ngông cuồng như vậy, lúc nào nên chịu thua thì phải chịu thua. Chỉ cần còn rừng thì không sợ không có củi đốt”. Truyện Truyện Teen

Tiêu Thập Nương cũng khuyên nhủ: “Cậu Lý, cậu là người trượng nghĩa, Thập Nương vô cùng cảm kích, nhưng cậu cũng không cần vì chuyện của tôi mà trả giá bằng tính mạng. Lời nói và việc làm hôm nay của cậu, Thập Nương sẽ ghi nhớ cả đời. Nếu sau này có cơ hội, chắc chắn tôi sẽ báo đáp. Nhưng hôm nay xin mời cậu trở về đi”.

Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Tôi không phải vì bà, vừa rồi tôi đã nói, tôi chỉ đơn giản là ngứa mắt bọn hợ”.

Hoàng Định Bang cả giận nói: “Tên họ Lý kia, chết đến nơi rồi mà còn già mồm! Đạo gia, mau gọi sét đến đánh cậu ta đi!”

Sắc mặt Thanh Huyền đạo trưởng âm trầm, lại lấy ra một lá bùa nữa. “Nhóc con, cậu thật sự không sợ chết ư2”

Thấy ông ta có vẻ tức giận, Phùng Thiên Minh sợ hãi, đi lên khuyên giải: “Đạo trưởng bớt giận, tôi và đạo trưởng Trương của Thiên Tinh Quan thành phố Hòa có chút qua lại, ông ta cũng là thiên sư của Long Hổ Sơn, nể mặt đạo trưởng Trương, mong đạo trưởng giơ cao đánh khẽ”.

Sắc mặt căng thẳng của Thanh Huyền mới giãn ra, cười ha ha nói: “Ồ, là Tiểu Trương của Thiên Tinh Quan sao, biết biết, nếu là người một nhà thì bỏ đi. Tôi cũng là một người yêu tài, nhìn ông vừa rồi sử dụng châm pháp chứng tỏ y thuật không kém, nếu mà chết sẽ không khỏi đáng tiếc. Tôi sẽ không so đo với ông, bây giờ ông hãy nhanh chóng rời đi, đỡ liên lụy đến người bên ngoài”.

Nghe thấy ông ta nói sẽ liên lụy đến người ngoài, sắc mặt những người khác đều trở nên rất khó coi.

Nhớ tới tia sét vừa rồi, nếu bị nó đánh trúng, có khi sẽ còn có rất nhiều người bị chôn cùng.

'Thẩm Bỉnh Nguyên bình tĩnh nói: “Cậu Lý, đây là chuyện của hai nhà bọn họ, không có liên quan gì đến cậu. Cậu là người của ông hai Phùng, chuyện của ông hai Phùng đã được giải quyết xong, hai người hãy đi trước đi. Người đâu, tiễn khách!”

Ông ta giơ tay lên muốn dẫn Phùng Thiên Minh và Lý Dục Thần rời đi.

“Khoan đất” Lý Dục Thần đột nhiên hét lớn một tiếng.

“Ông Thẩm, tôi nghe nói chỗ của ông có ba quy củ nặng nhất, tôi cũng không có ý muốn phá hỏng quy củ của ông. Nhưng có người giả mạo đạo sĩ, dùng một cọng cỏ giả để lừa một người phụ nữ, ông nói xong đây có tính là vi phạm quy củ không? Tôi có năng lực nhưng lại không thể quản?”

“Giả mạo đạo sĩ?', Thẩm Bỉnh Nguyên kinh ngạc nói, “Cậu có chứng cứ gì không”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play