Lâm Mộng Đình trợn to mắt: “Không thể nào! Lâm Vân, em nói linh tinh cái gì đấy?”

“Xì, không tin thì em hỏi mẹ đi, mẹ đuổi người ta đi, sau đó bị ông nội biết được, ông nội rất không vui, tập trung người trong nhà chúng ta lại với nhau, ngay cả mấy người bên nhà bác cả cũng đến. ông nội nói nếu không tìm được anh ta về sẽ đuối mẹ ra khỏi nhà, trở về thành phố Mai”.

“Mẹ, chuyện này có phải là thật không, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”, Lâm Mộng Đình lớn tiếng chất vấn.

Nghiêm Tuệ Mẫn nhìn chồng, thở dài nói: “Mộng Đình, không phải mẹ cố ý lừa con, mẹ vốn cho rằng năm đó ông nội con uống say nên nhất thời hồ đồ mới quyết định hôn ước với người ta. Đã nhiều năm trôi qua ông nội cũng chưa từng nhắc lại, ai ngờ hôm nay người đó lại đến đây”.

“Đó là ai?”, Lâm Mộng Đình hỏi.

“Nghe nói là một đạo sĩ’, Lâm Vân cướp lời, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa: “Chị, gả cho một đạo sĩ cũng tốt lắm, sau này xỉn giúp em mấy viên thuốc để em trẻ mãi không già nhé”.

Lâm Mộng Đình hung dữ trừng cậu ta: “Em im miệng cho chị!”

Lâm Vân thè lưỡi, không nói gì nữa.

Lâm Thu Thanh hỏi: “Tuệ Mẩn, bà đã điều tra gia thế bối cảnh của người này chưa? Bố sẽ không vô duyên vô cớ đính hôn với người khác đâu”.

Nghiêm Tuệ Mần đáp: “Đương nhiên tôi phải điều tra rồi, từ mười tám năm trước, sau khi bố nhắc đến chuyện này tôi đã đi điều tra. Người đó khỏng bố không mẹ, sống cùng với ônc nội, hai ông cháu dựa vào việc nhặt rác sống qua ngày. Sau đó ông lão mất, thằng nhóc này cũng đi đâu mất. Tôi còn cho rằng cậu ta đã chết, ai ngờ mười mấy năm trôi qua cậu ta lại quay

‘a#

vê.

“Không thể nào, chỉ là một tên nhặ1 rác thôi à?”, Lâm Vân cảm thấy thất vọng: “Con còn tưởng anh ta là người thừa kế của môn phái bí mật gì nữa”.

“Vậy mười mấy năm qua cậu ta đi đâu?”, Lâm Thu Thanh hỏi.

Nghiêm Tuệ Mẫn lắc đầu: “Việc này tôi cũng không biết được. Nhưng nhìn dáng vẻ cậu ta đến đây hôm nay, ăn mặc rách rưới, tóc búi cao rất giống đạo sĩ, có lẽ cũng sống chẳng ra gì. Cậu ta nghĩ Mộng Đình nhà ta trưởng thành rồi nên muốn dựa vào việc làm con rể của nhà họ Lâm để trở mình đấy”.

“Con không gả, dù anh ta làm nghề gì con cũng sẽ không gả”, Lâm Mộng Đình lớn tiếng nói: “Bây giờ đã là thời đại nào rồi còn đính hôn từ trong bụng mẹ, phong kiến!”

“Chị, chị đi nói cảu này với ông nội ấy”.

‘Được, chị đi tìm ông nội”.

Lâm Mộng Đình vừa nói muốn đi.

“Đứng lại!”, Lâm Thu Thanh nghiêm giọng quát to: “ông nội của con đã tám mươi mấy tuổi rồi, gần đây không được khoẻ, con không được khiến ông không vui. Chuyện này không còn gì để nói nữa, không tìm được người thì thôi, nếu tìm được người thì bố sẽ lập tức tổ chức tiệc đính hôn cho hai đứa”.

“Bố!”, Lâm Mộng Đình còn muốn nói thêm gì đó.

Nhưng Lâm Thu Thanh lại ra lệnh: “Được rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi, Quản gia Lạc, đỉ sắp xếp cho cô cả, gần đây ngoài việc đến trường thì không cho con bé đi đâu nữa”.

Lâm Mộng Đình không thể làm gì, chỉ có thể giậm chân một cái, thở hổn hển đi về phòng.

Về đến phòng, cô nằm lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được.

Sinh ra trong nhà giàu, vẻ ngoài xinh đẹp, còn học giỏi, ở nhà là hòn ngọc quý, ở bẽn ngoài được người người theo đuối, dù đi đến đâu cô cũng là trung tâm của thế giới, đối tượng được mọi người chú ý.

Nhưng cô lại không có quyền tự do yêu đương.

Một người trước giờ chưa từng gặp mặt đột nhiên mang theo giấy đính hỏn đến tận nhà, chỉ nghĩ thôi cũng biết người này chẳng ra làm sao cả.

Mà ông nội lại muốn cô cưới một người như thế.

Lâm Mộng Đình càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng muốn khóc.

Cô lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua danh bạ, muốn tìm người dốc bầu tâm sự.

Nhưng cô phát hiện mình không hề có một người bạn tri kỷ chân chính nào có thể để cô nói ra những chuyện này.

Nếu cô không phải cỏ cả nhà họ Lảm, không biết trong danh bạ này còn có mấy ai xem cô là bạn bè đây?

Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên cái tên Lý Dục Thần kia.

Cỏ chần chừ gửi một tin nhắn:

“Đã ngủ chưa?”

Lý Dục Thần trả lời:

“Ngủ rồi”.

Lâm Mộng Đình cảm thấy mất mát, đang định đặt điện thoại xuống thì lại nhận được một tin nhắn:

“Bây giờ thì dậy rồi”.

Cô cười khẽ rồi trả lời:

“Xỉn lỗi vì đã đánh thức anh”.

“Không sao”.

Lâm Mộng Đình suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng gõ một đoạn tin nhắn:

“Nếu có người ép anh phải cưới một người đàn ông mà anh chưa từng gặp thì anh sẽ làm thế nào?”

Một lúc lâu sau đó mới nhận được tin nhắn trả lời của Lý Dục Thần:

“Tôi là đàn ông, không ai ép tôi phải cưới đàn ông cả”.

Lâm Mộng Đình không nhịn được phì cười.

Nhớ tới tốc độ gõ chữ của Lý Dục Thần, anh có thể trả lời một câu dài như thế cũng rất hiếm thây.

“Người nhà tôi muốn gả tôi cho một người chưa từng gặp mặt, anh nói xem tôi phải làm sao?”

Lâm Mộng Đình vốn chí muốn oán trách, cũng không mong chờ Lý Dục Thần có thể đưa ra ý kiến hữu dụng gì.

Không ngờ Lý Dục Thần lại trả lời rất nhanh:

“Cứ gả thôi”.

Lâm Mộng Đình nổi giận:

“Sao anh lại như thế chứ (giận dữ), tôi chưa từng gặp người đó, lỡ như người đó vừa già vừa xấu vừa tệ thì sao?”

Lý Dục Thần trá lời: “Để tôi xem cho cô”.

Lâm Mộng Đình tò mò nói: “Anh biết xem bói à?”

Cô lại chờ đợi một lúc lâu Lý Dục Thần mới gửi tin nhắn trả lời:

“Chồng sắp cưới của cô anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, tài trí hơn người, có thế nói là rồng phượng trong nhân gian, thần tiên trẽn đời”.

Lâm Mộng Đình nằm trên giường không nhịn được nữa mà bật cười thật to.

Cảm giác không vui khi nãy cũng biến mất.

Trong phòng khách dưới lầu.

Mấy đứa nhỏ đều đã đi, Lâm Thu Thanh mới day trán nói: “Tuệ Mẫn, chuyện này bà bỏ chút công sức, cố hết sức tìm thấy cậu ta. Gần đây chuyện kỉnh doanh không được thuận lợi cho lắm, sáng mai còn có một buổi họp, tôi đi nghỉ ngơi trước đây”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play