Nhưng những người này đâu phải đối thủ của Lý Dục Thần.
Lần này Lý Dục Thần đặc biệt giận dữ.
Anh chẳng quan tâm nhà họ Tra muốn gây phiền phức hay nhà họ Viên treo thưởng cái đầu của anh.
Nhưng bọn họ không nên đến quán cơm Thân Dân, không nên động vào bạn của anh, nhất là Đinh Hương.
Vậy nên lúc này anh ra tay đặc biệt nặng.
Mặc dù những người bảo vệ này cũng chỉ kiếm miếng cơm ăn, nhưng làm việc cho gia tộc nham hiểm bỉ ổi như nhà họ Tra, ắt hẳn bọn họ cũng từng bắt nạt không ít người.
“Tra Minh Huy, ra đây!"
Lý Dục Thần đánh một người liền gọi một lần.
“Tra Minh Huy, mau rai"
Anh đánh suốt một đường vào bên trong, đi qua sân trước, đến sân giữa.
Một đám người áo đen ôm người đàn ông trẻ tuổi bước ra.
Người kia vẫn còn mặc đồ ngủ, dáng vẻ lười biếng.
Nhưng vừa trông thấy đám bảo vệ ngã đầy sân, anh ta không thể ra vẻ nhàn nhã nữa.
Tra Minh Huy nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần. "Là cậu! Cậu còn dám đến đây!" Lý Dục Thần cũng nhận ra Tra Minh Huy.
"Lại Sa Sa ở đâu?"
"Lại Sa Sa?", Tra Minh Huy chợt bật cười, như thể nhìn thấu Lý Dục Thần: "Lại Sa Sa gì chứ? Hahahaha, cậu muốn †ìm đàn bà thì nên đến khu đèn đỏ, chứ đến nhà tôi làm cái gì?”
"Tôi chỉ hỏi anh, Lại Sa Sa ở đâu?", Lý Dục Thần hoàn toàn không để ý đến lời chế giễu của Tra Minh Huy: "Nếu bạn của tôi thiếu một ngón tay, tôi sẽ khiến toàn bộ nhà họ Tra chôn cùng!"
Khi Tra Minh Huy thấy được ánh mắt lạnh như băng của Lý Dục Thần, tiếng cười dần im bặt. Anh ta chợt cảm thấy một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng thẳng lên đỉnh đầu.
Anh ta biết Lý Dục Thần đang không nói đùa. Nhưng anh ta không tin Lý Dục Thần có thể làm được. Khiến cả nhà họ Tra chôn cùng?
Nhìn khắp thành phố Hoà, thậm chí toàn bộ Nam Giang, có mấy ai có khả năng làm được?
Cho dù là hai võ đạo Tông Sư lớn, hoặc như hào môn đứng đầu nhà họ Tiền, nhà họ Cao, đều phải suy xét đến thế lực của nhà họ Tra tại Nam Dương.
Chú của anh ta, Tra Nhi Tây, là chủ tịch của thương hội Đại Mã Hoa, còn là đường chủ ngoại trấn của Huyền Hàng Môn.
Em gái họ của anh ta, Tra Na Lệ chính là môn chủ Huyền Hàng Môn - có danh xưng nữ thần Đại Mã, còn là đệ tử thân truyền của Nữ vu Fatima.
Có là Tông Sư cũng không dám tuỳ tiện đối địch với Huyền Hàng Môn.
"Thằng kia, cậu đừng quên, nơi này không phải là thành phố Hoà, nhà họ Lâm và nhà họ Phùng cũng không bảo vệ
được cậu. Đây là nhà họ Tra Hải Thành!"
Tra Minh Huy cười lạnh, nhẹ nhàng vung tay, nói với người áo đen xung quanh.
"Tất cả xông lên, đánh phế thằng này!"
Sân trong nhà họ Tra, gia chủ Tra Võ Anh đang luyện chữ trong phòng sách.
Bên ngoài ầm ï cũng không làm ảnh hưởng tới tâm trạng của ông ta, chữ dưới ngòi bút vẫn rông bay phượng múa, mạnh mẽ uyển chuyển.
Quản gia vội vã tiến lên, báo cáo.
"Lão gia, bên ngoài đã xảy ra chuyện, có người đánh tới
rồi". "Là ai vậy?", Tra Võ Anh vẫn không nóng vội.
"Chính là tên mà nhà họ Viên treo thưởng, gọi là Lý Dục Thần".
"ồ", ngòi bút Tra Võ Anh khẽ dừng: "Cậu ta đến làm gì?"
"Cậu ta đến tìm Minh Huy thiếu gia", quản gia đáp: "Minh Huy thiếu gia hình như bảo Sa Sa tiểu thư bắt bạn anh ta đi".
"Cái gì?"
Rốt cuộc Tra Võ Anh cũng ngừng bút, ngẩng đầu nhìn quản gia.
"Chuyện khi nào?” "Mới buổi tối hôm nay".
"Hừ, sao không nói chuyện này với tôi một tiếng?", Tra Võ Anh trách cứ: "Đứa nhỏ Minh Huy này, đã ba mươi tuổi rồi, sao làm việc còn không đúng mực như thế? Lý Dục Thần là con rể nhà họ Lâm kén về, đồng thời là người nhà họ Viên treo thưởng, chúng ta tham gia vào làm cái gì? Rõ ràng có thể ngồi xem bọn họ đấu với nhau, lại nhất định phải tự nhúng tay. Lần này hay rồi, dính cả phân lên người, muốn rũ bỏ cũng không rũ được!"
"Lão gia, ngài vẫn nên qua xem đi, tên kia đã đánh tới sân giữa rồi", quản gia đáp.
Tra Võ Anh sững sờ, cau mày nói: "Đội bảo an để trưng sao? Năm nào cũng tiêu bao nhiêu tiền, chỉ nuôi ra được một đám ăn hại! Đội Hắc Long đi chưa?”
"Đã đi rồi, nhưng không có mệnh lệnh của ngài, Minh Huy thiếu gia chỉ có thể điều khiển một tiểu đội".
"Gọi Tưởng Định Vũ qua xem đi". "Vâng". Quản gia đáp lời, lui ra ngoài.
Tra Võ Anh ngẩn ngơ nhìn chữ mình chưa viết xong đặt trên bàn.
Ban đầu ông ta muốn viết "Tuổi già chí chưa già, chí tại ngàn dặm', vừa mới viết mấy chữ đầu thì bị cắt ngang, mới viết ba chữ "Tuổi già chí..."
Tra Võ Anh nâng bút muốn viết tiếp, nhưng trong lòng không thể quay về trạng thái bình thản như vừa rồi.
Bên ngoài còn truyền đến tiếng ồn ào.
Nhìn ba chữ "Tuổi già chí..." nằm trên giấy, thấy thế nào cũng lộ ra điềm xấu.
Tra Võ Anh ném bút đi, quyết định bước chân ra ngoài xem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT