Hơn nữa còn là châm tốt hiếm có khó gặp, đối với bác sĩ hiểu về châm pháp, nói là bảo vật cũng không quá.
Đặc biệt là khí ngũ hành của nó, đối với châm pháp đặc biệt như Quỷ Môn Thập Tam Châm, sử dụng có thể có được hiệu quả tốt hơn, cũng có thể khiến người thi triển châm dễ dàng hơn.
Nhưng nó không chỉ là châm.
Trong mắt Lý Dục Thần, đây là pháp khí.
Nói một cách chính xác hơn, bộ kiếm này, là năm thanh kiếm tốt thượng đẳng!
Loại kiếm này, ở tiên gia cũng gọi là vi kiếm”.
Kiếm này nhỏ như châm, có thể giấu trong đầu ngón tay, trên người, thậm chí là trong miệng.
Truyền chân khí vào, pháp lực tương kích, có thể bắn ra kiếm khí.
Loại vi kiếm này, muốn luyện một thanh cũng khó, huống hồ là năm mươi thanh, còn đầy đủ ngũ hành.
Kim mộc thủy hỏa thổ, tương sinh tương khắc, kiếm khí ngũ hành phát ra.
Lý Dục Thần biết đã nhặt được báu vật.
Bộ vi kiếm như này, kể cả ở Côn Luân, cũng không thường thấy.
“Ông Hồ, long cốt vừa nấy, tuy quý giá, nhưng tôi vẫn nhận được, còn vật này..", Lý Dục Thần lắc đầu: “Vô công không nhận lộc, chỉ dựa vào mấy châm của tôi, không dám nhận”.
Hồ Sư Ước ngẩn người, nói: “Nếu cậu Lý nói không nhận được, thì thiên hạ này còn có ai có thể nhận được?”
Lý Dục Thần hỏi: “Tại sao ông Hồ không tự sử dụng?”
Hồ Sư Ước lặng lẽ thở dài nói: “Nói thật, tôi cũng từng dùng thử, đúng là châm tốt. Nhưng anh trai tôi chết oan chết uổng, tôi nhìn vật nhớ người, khó tránh buồn thương, cho nên nhiều năm nay, báu vật vẫn luôn để nguyên một chỗ”.
Lý Dục Thần cau mày, hỏi: “Ông Hồ, tôi có vài vấn đề muốn hỏi, nếu ông Hồ tin tôi, xin ông giải đáp thắc mắc cho tôi”.
Hồ Sư Ước nói: “Cậu Lý ngay cả châm pháp quý giá cũng truyền cho tôi, tôi còn có gì không tin cậu. Nếu không tin, tôi cũng sẽ không nghĩ đến tặng báu vật quý như sinh mạng của anh trai tôi cho cậu Lý”.
“Được, tôi hỏi ông vấn đề thứ nhất, bộ châm này, anh trai ông có được từ đâu?”
Bộ kiếm ngũ hành này chắc chắn là pháp khí thượng đẳng, ở môn phái bình thường, cũng có thể gọi là báu vật tọa sơn.
Pháp khí tu hành, người không có duyên không thể nào có được, Hồ Vân Thiên có thể có được, hoặc là ông ta có cơ duyên đặc biệt, hoặc là ông ta cũng là người tu hành.
“Cụ thể tôi cũng không biết rõ, chỉ biết năm đó ông ấy từng đến thủ đô chữa bệnh cho người ta, bệnh đó vô cùng khó chữa, bộ châm này là gia đình người bệnh cung cấp, sau khi chữa khỏi liền tặng cho ông ấy”.
Lý Dục Thần kinh ngạc, hỏi: “Bệnh nhân là ai?”
“Tôi không biết”, Hồ Sư Ước lắc đầu nói: “Anh trai tôi không tiết lộ, nhưng tôi phân tích từ dược liệu ông ấy mang đi, phương thuốc mà ông ấy dùng, có lẽ là cách đuổi ma trong Bí Quyết Thiên Kim. Theo như bí quyết ghi chép, cách này là cách kỳ lạ thượng cổ, chuyên dùng để xua đuổi ma khí trong cơ thể. Cho nên tôi nghỉ ngờ, chuyện này có liên quan đến yêu ma trong truyền thuyết”.
“Ma đạo?”, Lý Dục Thần cau chặt mày, cảm thấy càng lúc càng gần với chân tướng sự việc mà anh muốn biết.
“Tôi cũng chỉ suy đoán thôi, trên đời này có yêu ma hay không, cũng không ai biết. Sau này anh trai tôi từng về một lần, ông ấy để lại bộ châm này, bảo tôi sử dụng cẩn thận, sau đó liền từ bỏ vị trí gia chủ, cắt đứt qua lại với nhà họ Hồ. Từ đó về sau, tôi cũng không gặp lại ông ấy nữa”.
“Nhưng, tôi vừa nãy nghe ý của ông, hình như ông vô cùng chắc chắn anh trai ông đã chết, nếu từ sau đó cũng không gặp lại, làm sao ông biết ông ấy đã chết?”, Lý Dục Thần nhìn chằm chằm Hồ Sư Ước hỏi.
“Đó là vì mấy năm sau có người đến Đồng Khánh Đường truyền tin, nói anh trai tôi đã chết”.
“Người khác nói như vậy, các ông cũng tin?”
“Người này đức cao vọng trọng, chúng tôi không thể không tin”, Hồ Sư Ước nói: “Hơn nữa, ông ta còn lấy ra miếng ngọc bội mà anh trai tôi luôn mang theo bên người từ nhỏ”.
“Aj2" “Trương Thiên Sư của Long Hổ Sơn”. “Trương Thiên Sư...”
Lý Dục Thần nhớ đến mấy đạo phù phong ấn ở miệng giếng.
Trương Thiên Sư còn bảo chúng tôi đừng hỏi nhiều. Lại hỏi anh trai tôi còn có di vật gì không, ông ta mang đi thiêu. Chúng tôi lấy ra những đồ vật anh trai tôi thường dùng khi còn sống”, Hồ Sư Ước thở dài một hơi: “Ầy, cũng là ý trời, lúc đó tôi có chút lòng riêng, quá yêu thích bộ châm mà anh trai để lại, hơn nữa nghĩ đến châm thì không thể thiêu cháy, nên không nói với Thiên Sư. Nếu không cũng không giữ được đến hôm nay. Đây cũng là cái duyên của cậu Lý”.
Lý Dục Thần trầm mặc hồi lâu, trong đầu liên kết lại tất cả manh mối với nhau một lượt.
“Ông Hồ, tôi xin nhận bộ châm này. Để báo đáp, tôi có thể đưa ông đến nơi chôn cất anh trai Hồ Vân Thiên của ông”.
Hồ Sư Ước vô cùng chấn kinh đứng ở đó, miệng há ra nhưng không thốt ra lời.Hồ Tu Nhất ở bên cạnh càng thấy chấn hãi: Anh ta thực sự biết bác của mình?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT