Anh đến để từ hôn, không phải đến cầu hôn.

Quản gia thoáng sửng sốt, cái ghế kia rất đặc biệt, ngay cả ông ta cũng chưa từng dám ngồi. Ông ta đang định quát mắng thì đã bị người phụ nữ ngăn cản.

“Được rồi, thằng nhóc vừa đi ra từ trong núi nên không biết phép tắc”, người phụ nữ nở nụ cười, nhưng vẻ khinh bỉ trong mắt lại càng rõ ràng hơn.

“Cháu tìm ông cụ Lâm Thượng Nghĩa”, Lý Dục Thần không muốn nói nhảm, muốn nhanh chóng nói rõ với ông cụ rồi đi.

“Ông cụ không phải người cậu muốn gặp là gặp, có chuyện gì thì cứ nói với tôi. Cậu có thể gọi tôi là bà Lâm”, người phụ nữ nói rõ thân phận của mình.

“Nói với bác à?”

Lý Dục Thần hơi khó xử, anh vốn muốn gặp ông cụ Lâm, bây giờ tự nhiên lại đổi thành bà Lâm.

Dựa vào tuổi tác của người phụ nữ này chắc chắn không phải vợ của Lâm Thượng Nghĩa, vậy chỉ có thể là con dâu của ông cụ.

Trước khi hôn ước được huỷ thì người ngồi đối diện vẫn là mẹ vợ tương lai của anh.

Bà Lâm nhìn thấy dáng vẻ đắn đo của anh.

Bà ta cười nói: “Cậu cũng cảm thấy khó xử đúng không?”

Lý Dục Thần gật đầu một cách thành thật: “Đúng là có một chút”.

Bà Lâm càng cười đắc ý hơn: “Cậu cũng cảm thấy ngại nói ra, cảm thấy rất quá đáng đúng không?”

“Phải”, Lý Dục Thần hơi khó hiểu: “Bác biết cháu đến để làm gì sao?”

“Đương nhiên là biết”, bà Lâm khẽ thở dài: “Từ mười tám năm trước, cái tên Lý Dục Thần này đã đâm trong lòng tôi như một cái gai, sao tôi có thể quên được”.

Lý Dục Thần thầm nghĩ lần này phiền phức rồi, xem ra người ta rất coi trọng mối hôn sự này.

“Vậy, à thì, cháu…”, Lý Dục Thần cố gắng chọn lời, muốn giải trừ sự lúng túng có thể xuất hiện tiếp theo.

“Không cần vội”, bà Lâm ngắt lời anh: “Cậu vừa đi ra từ trong núi, tôi nói với cậu tình huống của nhà họ Lâm chúng tôi trước”.

“Nhà họ Lâm truyền thừa hơn một trăm năm, dù là tài sản hay địa vị đều có thể xem là gia tộc số một số hai của thành phố Hoà. Ví dụ như cái ghế cậu đang ngồi, đây là ghế tai quan gỗ hương chạm rồng thời nhà Minh, mấy năm trước phòng đấu giá Gia Đức từng đấu giá một cặp, có giá hai mươi ba triệu”.

Bà Lâm thoáng dừng lại, cố ý nhìn thoáng qua Lý Dục Thần, nhưng thấy Lý Dục Thần không hề có vẻ kinh ngạc thì hơi thất vọng.

“Cái ghế này chuyên để gia chủ nhà họ Lâm ngồi, trong biết bao năm qua, cậu là ‘người ngoài’ đầu tiên ngồi lên cái ghế này đấy”.

Bà ta cố ý nhấn mạnh hơn chữ “người ngoài” một chút, nhắc nhở thân phận của Lý Dục Thần.

“Cậu hiểu ý tôi chứ?”

Lý Dục Thần gật đầu: “Hiểu, nhà họ Lâm các người rất giàu có”.

Quản gia Lạc đứng sau lưng bà Lâm suýt thì cười thành tiếng, đừng nói tên này bị ngu nhé?

Bà Lâm hơi sững sờ, bà ta không cảm thấy Lý Dục Thần là một kẻ ngu, có thể chỉ là giả ngu mà thôi.

Biết bao nhiêu cậu chủ nhà giàu muốn ở rể nhà họ Lâm để cậy thế, giả ngốc một lúc cũng có mất gì đâu.

Đây mới chính là người thông minh.

“Vậy tôi sẽ nói rõ hơn nhé”.

Bà Lâm cao giọng, khiến giọng nói trở nên chói tai hơn rất nhiều.

“Gia tộc như nhà họ Lâm qua các đời thông gia đều chú trọng môn đăng hộ đối. Ví dụ như tôi, nhà mẹ đẻ của tôi họ Nghiêm, đến từ thành phố Mai, nhà họ Nghiêm chúng tôi cũng là gia tộc số một số hai ở thành phố Mai. Môn đăng hộ đối, hai nhà có thể giúp đỡ nhau trong chuyện làm ăn, vợ chồng mới có chung tiếng nói và mục tiêu”.

“Ý của bác là…”, Lý Dục Thần nghe một lúc thì thấy sai sai.

“Ý tôi là nhà họ Lâm không thể gả con gái cho một người nghèo không có thân phận được”, bà Lâm nói chuyện rất dứt khoát, không cho phép phản bác: “Dù là ở rể cũng không được”.

Lý Dục Thần chợt cảm thấy buồn cười.

Anh đến để từ hôn mà.

Nhưng trông có vẻ là bị người ta từ hôn thì đúng hơn.

Nhưng dù từ hôn hay bị từ hôn thì kết quả đều giống nhau, như thế cũng bớt được không ít việc.

Có điều thái độ của bà Lâm này thật quá kiêu căng.

“Thưa bác, bác có thể đại diện cho ông cụ Lâm không?”

Lý Dục Thần muốn làm rõ điều này, nếu không việc từ hôn không giải quyết triệt để, duyên trần khó đứt, tương lai sẽ còn khá phiền phức.

Rõ ràng bà Lâm hiểu lầm ý anh, bà ta tỏ vẻ châm chọc: “Cậu đúng là mặt dày, năm đó ông cụ nhà chúng tôi say nên mới viết ra giấy hôn ước, đó chỉ là lời nói đùa sau khi uống rượu, không thể xem là thật được. Đương nhiên tôi biết để cậu đi như thế cũng có vẻ nhà họ Lâm chúng tôi không có phong độ. Thế này đi, cậu để giấy hôn ước lại, tôi cho cậu hai triệu, số tiền này đủ để cậu sống yên ổn nửa đời sau”.

Bà Lâm giơ tay ra hiệu, Quản gia Lạc cầm một vali ra, đặt xuống bàn uống trà rồi bật mở, bên trong là tiền được xếp ngay ngắn.

Lý Dục Thần chợt cảm thấy buồn cười.

Anh vất vả chạy đến đây chỉ vì hai triệu à?

Nếu hôm nay đồng ý, chuyện này truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị Tiên Môn trong thiên hạ cười nhạo. Đường đường là đệ tử của Thiên Đô, dưới Vạn Tiên Môn mà chỉ đáng giá hai triệu?

Ông cụ Lâm không ra mặt, không biết ý ông cụ thế nào, bà Lâm lại lấy tiền ra đập người.

Vốn dĩ từ hôn là để cắt đứt duyên trần, bây giờ lại trở nên càng cắt càng không hết.

“Hai triệu à…” Lý Dục Thần vỗ nhẹ cái ghế có giá trị hơn hai trăm triệu mà anh đang ngồi: “Nhà họ Lâm thật đúng là giàu có!”

Bà Lâm cho rằng anh chê ít, bà ta cười khẩy: “Trong nhà không có nhiều tiền mặt, nếu cậu chê ít tôi có thể viết cho cậu chi phiếu ba triệu, tổng cộng là năm triệu được chứ?”

Lý Dục Thần lắc đầu, tỏ vẻ không dao động.

Bà Lâm hơi cau mày: “Mười triệu”.

Lý Dục Thần vẫn không nói gì.

Quản gia Lạc nổi giận: “Nhóc con đừng không biết điều, con người có lòng tham không đáy cẩn thận có mạng kiếm tiền mà không có mạng tiêu”.

Lý Dục Thần nhìn thoáng qua Quản gia Lạc, sau đó lại nhìn bà Lâm, cất tiếng hỏi: “Đây là đang uy hiếp tôi à?”

“Có thể xem là thế”, bà Lâm lạnh nhạt nói, coi như thầm chấp thuận lời của Quản gia Lạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play