Dù sao đây là hội sở của bà ta, Trương Băng gióng trống khua chiêng đến, nếu Lý Dục Thần lại gọi một đám người đến, thì khó mà giải quyết thu xếp được.
“Phó tổng giám đốc Trương, thanh niên hừng hực, ông việc gì phải điều động binh lực như vậy? Hay là, ông và cô Dao lên tầng nghỉ ngơi trước đi, cứ để tôi xử lý chuyện này, nhất định cho mọi người kết quả hài lòng”.
Trương Băng nhìn Quan Nhã Lệ một cái, gật đầu nói: “Giám đốc Quan, đương nhiên tôi phải nể mặt cô, nhưng hôm nay nếu tôi bỏ qua như vậy, thì sau này Trương Băng tôi làm sao lăn lộn ở Tiền Đường đây? Người ta sẽ đánh giá nhà họ Cao thế nào?”
Ông ta cố ý lôi nhà họ Cao ra là muốn nói với Quan Nhã Lệ, bảo cô ta đừng nhúng tay vào.
Quan Nhã Lệ biết Trương Băng không chịu bỏ qua, bèn nói: “Phó tổng giám đốc Trương, hay là thế này đi, tôi sẽ đến tổn thất của cô Dao và anh em thuộc hạ, mấy người thanh niên này, bảo họ xin lỗi, ông thấy có được không?”
Trương Băng dường như cũng hơi kiêng sợ Quan Nhã Lệ, liền hỏi Dao Hồng Lăng ở bên cạnh: “Cục cưng, em thấy thế nào?”
Dao Hồng Lăng khóc lóc rên rỉ bày vẻ đáng thương: “Không được! Tôi muốn họ chết! Phải chết hết, anh Băng...
Trương Băng dỗ dành cô ta nói: “Được được được, bắt tất cả họ chết hết...”
Liền nói với thuộc hạ bên cạnh: “Các cậu còn ngây ra đó làm gì, còn không ra tay đi!”
Quan Nhã Lệ cau mày.
Đội trưởng đội bảo vệ thì thầm bên tai bà ta: “Bà chủ, chúng tôi có cần ra tay không?”
Quan Nhã Lệ khẽ lắc đầu nói: “Xem tình hình đã, chỉ cần họ đừng gây ra án mạng là được”.
Bên đó, thuộc hạ của Trương Băng đã xông lên như ong vỡ tổ.
Mã Sơn đứng ra nghênh chiến đầu tiên.
Nhưng vì đông người, không gian ở đây lại nhỏ, không thi triển ra được, đương nhiên Mã Sơn không phải là đối thủ.
Cho nên Lý Dục Thần cũng không thể rảnh rỗi, sánh vai tác chiến cùng Mã Sơn.
“Anh Mã Sơn, còn nhớ khí tức và bộ pháp mà em dạy anh mấy hôm nay không? Đây là cơ hội thực chiến hiếm có”.
“Được!", Mã Sơn vô cùng hưng phấn hô một tiếng.
Mấy hôm nay, Lý Dục Thần cũng nhân lúc rảnh rỗi dạy Mã Sơn một vài thứ đơn giản, chủ yếu nhất là nhịp hít thở và bộ pháp chiến đấu.
Mã Sơn vốn có nền tảng, vừa dạy là biết.
Những thứ Lý Dục Thần dạy, tuy không phải là bí quyết, nhưng là kỹ xảo của tông sư võ đạo chính tông, không là bí mật bất truyền, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với
những võ công được truyền thụ trong thế giới bình thường.
Mã Sơn học mấy ngày, đã có cảm giác như thay da đổi thịt.
Chỉ thấy Mã Sơn hiên ngang đi thẳng, như đi vào chỗ không người, trong phòng bao nhỏ hẹp, đi lại tự nhiên.
Lý Dục Thần thỉnh thoảng hỗ trợ bên cạnh. Đến cuối cùng, Lý Dục Thần đã hoàn toàn không cần ra tay, một mình Mã Sơn đánh, đám người còn lại cũng hoàn toàn không chống đỡ nổi.
Chưa đến mười phút, đổ đông đổ tây nằm ngổn ngang dưới đất.
Quan Nhã Lệ nhìn mà trợn mắt há hốc miệng.
Bà ta không ngờ hai thanh niên này lại đánh giỏi như vậy.
Trương Băng hoàn toàn trong trạng thái thộn người.
Mình đưa mười mấy người đến, còn đều là những tay cừ khôi được lựa chọn kỹ càng, chỉ để xả giận cho người tình.
Mà chỉ một lúc, sao lại nằm hết dưới đất rồi!
Trong lòng Trương Băng bốc lên hàn khí, đã không chỉ là vấn đề mất mặt nữa.
Mã Sơn đánh xong, thở hổn hển mấy hơi, hỏi: “Anh đánh thế nào? Có tiến bộ chứ?”
Lý Dục Thần nói: “Tiến bộ rất lớn, chỉ là sức mạnh và độ bền còn thiếu chút, nếu không, ba phút là có thể giải quyết”.
Mã Sơn cười ha ha: “Xem ra lúc về vẫn phải luyện thêm”.
Lý Dục Thần đột nhiên cau mày.
Mã Sơn ngẩn người, quay người nhìn qua, mới phát hiện Trương Băng rút ra một khẩu súng, chĩa thẳng họng súng đen xì vào mình.