Quan Nhã Lệ biết răng đôi khi những người với cảm giác. tồn tại mờ nhạt cũng có khả năng là một nhân vật lớn, đặc biệt là khi đối phương đã thể hiện ra sự tự tin tuyệt đối.
“Tôi họ Lý”, Lý Dục Thần đáp.
“Ồ, vậy tôi nên gọi cậu là cậu chủ Lý hay là Lý tổng đây?”
Quan Nhã Lệ khéo léo hỏi.
Từ câu trả lời của đối phương liền có thể xác định đại khái thực lực và bối cảnh của họ.
“Sao cũng được”. Ba chữ này ngược lại dọa cho Quan Nhã Lệ nhảy dựng. Nếu đã tùy tiện vậy nó mang hàm nghĩa đều được.
Tự xưng mình là cậu chủ vậy nhất định phải có gia cảnh bề thế, cậu chủ thời nay khác thời xưa, một người có gia cảnh bình thường ai sẽ gọi là cậu chủ đây?
Nhưng đặt trong bối cảnh hiện tại, ở độ tuổi này không phải học sinh thì chính là công tử quần là áo lượt, không thể. tự mình đảm đương trọng trách một phương, do đó thường không được gọi là tổng'.
Vừa dám xưng cậu chủ, lại vừa gánh vác được chữ 'tổng' này, chắc chắn là con nhà quyền quý và năm thực quyền trong tay.
Quan Nhã ếc nhìn gương mặt trẻ trung của Lý Dục Thần một cái, vẫn quyết định gọi anh là cậu chủ (gọi tắt là cậu+ họ: cậu Lý).
“Cậu Lý không phải người địa phương phải không, là từ đâu tới vậy?”, bà ta tiếp tục hỏi.
“Tôi đến từ thủ đô”, Lý Dục Thần nói: “Tới Tiền Đường làm chút việc”.
Quan Nhã Lệ nghe vậy thì cau mày, suy ngẫm hồi lâu cũng không nhớ ra nổi tại thủ đô có gia tộc nào họ Lý.+
“Cậu Lý, cậu lần đầu tới Tiền Đường có lẽ không biết một vài việc”, bà ta dò xét: “Cậu biết Trương Băng là ai không?”
Lý Dục Thần lắc đầu: “Không biết, cũng không có hứng thú muốn biết”.
“Vậy cậu có hiểu biết về những gia tộc đứng đầu tại Tiền Đường không?”
“Biết sơ qua”.
“Gia tộc đứng đầu tại Tiền Đường họ Tiền, điều này mọi người đều biết. Nhà họ Tiền cũng được gọi là thế gia đầu tiên của Giang Nam, cho dù đặt ở thủ đô chäc cũng không có nhà nào dám nói nền móng của mình có thể vượt qua được nhà hợ”.
Lý Dục Thần gật đầu, điểm này không cần nghi ngờ.
Nhà họ Tiền xưng vua từ thời Ngô Việt, thẳng đến nhà Đường Tống, ba đời với năm vị vua, con cháu đời đời tiếp quản gia nghiệp, không chỉ đứng vững gót chân suốt ngàn năm lịch sử không đổ, mà còn có đến cả ngàn người được lưu danh sử sách. Đến ngày nay con đàn cháu đống, người đồng tộc chỉ bên phân bổ khắp thế giới.
Quan Nhã Lệ mỉm cười: “Ngoại trừ nhà họ Tiền, gia tộc. lớn nhất tại Tiền Đường chính là nhà họ Cao. Thực lực của nhà họ không cần tôi nói nhiều ät hẳn cậu Lý cũng đã hiểu rõ. Vậy tôi chỉ nói tới vị mà hôm nay mọi người đã đắc tội tới- Trương Băng. Ông ta là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thông Ích, mà tập đoàn Thông Ích chính là doanh nghiệp trọng yếu nhất dưới trướng nhà họ Cao”.
Thấy gương mặt anh vẫn duy trì nét thong dong, bà ta lại nhẹ nhàng bổ sung một câu:
“Cậu có thể cảm thấy, Trương Băng không phải chỉ là phó tổng của một tập đoàn thôi sao, hơn nữa còn mang họ Trương, không phải họ Cao, nhưng điều cậu không biết là, vị Trương tổng này đã từng là quản gia của nhà họ Cao, vẫn luôn đi theo bên cạnh cậu cả của nhà họ là Cao Tử Hạng. Sau này để kiểm soát tập đoàn Thông Ích một cách toàn diện mới bổ nhiệm ông ta vào tầng lớp quản lý cấp cao đó”.
Lý Dục Thần có chút kinh ngạc rồi.
Không phải kinh ngạc về bối cảnh của Trương Băng mà là vì người phụ nữ trước mặt này, không ngờ bà chủ của một hội sở vậy mà lại hiểu rõ chuyện của nhà họ Cao đến như vây.
“Cậu Lý, bây giờ cậu còn kiên trì với suy nghĩ ban đầu không?”
Bắt gặp biểu cảm này của anh, Quan Nhã Lệ còn tưởng rằng anh sợ rồi.
“Không ngại thì để tôi làm người trung gian, nếu không chê chỗ này của tôi tồi tàn, lát nữa tôi xin phép mời cậu Lý và Trương tổng lên lầu uống một ly rượu, mọi người giao lưu vui vẻ, cũng coi như không đánh không quen biết”.
Quan Nhã Lệ có ý tốt, đương nhiên cũng là vì suy xét cho hội sở của bản thân.
Lý Dục Thần cười xòa: “Bà chủ Quan, hôm nào rảnh rỗi tôi nhất định sẽ tới uống rượu của bà, nhưng nếu là cùng vị Trương tổng đó thì tôi nuốt không trôi, ông ta không xứng!”
Quan Nhã Lệ ngơ người.
Lý Dục Thần không đón nhận ý tốt của mình cũng năm trong dự đoán, nên bà ta đã chuẩn bị sẵn lời ứng phó phía sau.
Nhưng một câu 'ông ta không xứng” đã trực tiếp chặn đứng những lời khuyên giải kia lại.
Hơn nữa điều này còn khiến bà ta không dám tiếp tục suy đoán thân phận của anh nữa.
Bà ta đã nói toạc ra thận phận của Trương Băng có liên quan mật thiết tới nhà họ Cao, cũng là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thông Ích, nhưng ngay cả tư cách uống rượu cùng anh cũng không có.
Anh rốt cuộc là ai? Lý Dục Thần xoay người trở lại sofa, bắt đầu cùng dì Tình,
Hứa Quốc Lập hàn huyên chuyện vặt thường ngày, giống như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là tới đây vui chơi mà thôi.
Hứa Quốc Lập còn đỡ, dù sao ông ấy cũng từng phục vụ trong quân đội nhưng dì Tình nào từng chứng kiến trận thế lớn như hôm nay nên trong lòng vẫn hoảng loạn vô cùng.
Mã Sơn cũng theo đó ngồi xuống cùng mọi người vui vẻ trò chuyện về quá khứ, dì Tình lúc này mới dần thả lỏng.
Sau đó Dương Tùng cũng xúm lại tham gia cùng họ.
Ngô Tư Tư ban đầu không có động tĩnh gì, nhưng cuối cùng vẫn là đi đến bên cạnh Dương Tùng rồi thấp thỏm đặt mông ngồi xuống, bà ta cúi đầu không hé một từ, giống như một nàng dâu nhỏ ngoan ngoãn mới gả qua cửa vậy.
Sau đó một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện:
Trong phòng bao của hội sở, một bên là một nhóm người đang trò chuyện rôm rả, giống như người một nhà đang cùng nhau trải qua tất niên.
Giữa phòng thì nằm sõng soài bốn người đàn ông vạm vỡ bị thương, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ hừ hừ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT