Lý Dục Thần không nhắc tới Hồ Vân Thiên với Hồ Sư Ước, bởi vì anh cảm thấy chuyện này còn có chút kỳ quái.
Ấn tượng của anh với Hồ Sư Ước không tệ, cũng không muốn người này đau lòng vì chuyện cũ.
Ra khỏi Đồng Khánh Đường, Lý Dục Thần gọi điện thoại cho Mã Sơn, bảo anh ta lái xe tới đón.
Mã Sơn nói mình có chút chuyện, đến tối mới đi được, bảo anh vội thì có thể bắt xe đi trước.
Lý Dục Thần nghe thấy giọng Mã Sơn có gì đó không đúng bèn hỏi anh ta ở đâu.
Mã Sơn nói mình ở bệnh viện Tam.
Lý Dục Thần lập tức kêu một chiếc xe chạy tới bệnh viện.
Đến bệnh viện, trông thấy Mã Sơn bên ngoài phòng cấp cứu.
Ngoài Mã Sơn thì còn một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi.
Lý Dục Thần thấy khá quen mắt.
Mã Sơn nói: “Đây là dì Tình, em không nhận ra hả? Lúc trước dì ấy bán bánh trứng gà bên kia đường của đại viện đấy”.
Lúc này Lý Dục Thần mới nhớ ra.
Thuở nhỏ, bọn họ ở trong một đại viện cũ nát, đối diện đại viện có một con ngõ nhỏ. Người phụ nữ này bày bán bánh ở đó, mỗi buổi sáng lại thấy dì ấy đứng bán bánh trứng gà. Người lớn gọi là A Tình, còn trẻ con thì gọi là dì Tình.
Khi đó, bọn họ chỉ ngửi thấy mùi bánh trứng gà thôi đã chảy cả nước dãi.
Dì Tình dọn quán thì thường dùng số bột mì còn lại để tráng mấy cái bánh thật dày, chia cho mấy đứa nhỏ bọn họ, không thu tiền.
Chồng dì Tình là lính xuất ngũ, lúc tham gia quân ngũ đã bị thương, chân khập khiễng, đi làm bảo vệ cho một nhà xưởng ở gần đó.
Có một lần, Mã Sơn đánh nhau với người ta, bị người chặn trong ngõ cụt, đúng lúc chồng dì Tình đi ngang qua cứu được.
Sau đó dì Tình chuyển đi, cũng không biết là chuyển đi đâu.
Nhưng Mã Sơn vẫn luôn nhớ tới bọn họ.
“Thì ra là dì Tình!", Lý Dục Thần nhớ tới chuyện ngày xưa, trong lòng cũng thấy ấm áp: “Bây giờ cháu vẫn còn nhớ hương vị của món bánh trứng gà đó”. .
Truyện mới cập nhật“Mới đó mà mấy đứa đã lớn thế này rồi!”, dì Tình cũng rất vui, nhưng có thể thấy trong ánh mắt dì ấy có vẻ sầu lo.
Lý Dục Thần bèn hỏi Mã Sơn xem đã xảy ra chuyện gì.
Mã Sơn nói: “Dì Tình làm bảo mẫu ở gần đây, con gái chủ nhà bị chó cắn, mới xử lý miệng vết thương, tiêm ngừa dại, bây giờ vẫn còn đang chờ theo dõi”.
Lý Dục Thần theo Mã Sơn vào phòng theo dõi.
Cô bé nằm trên giường chừng năm, sáu tuổi, trên đầu và trên cánh tay quấn đầy băng gạc, trông có vẻ nghiêm trọng.
Lúc này cô bé đang ngủ, trong lúc ngủ mơ màng vẫn còn vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng cầm tay cô bé.
Cô gái nhỏ dần bình tĩnh lại, nở nụ cười ngọt ngào.
Dì Tình ở lại chăm sóc đứa nhỏ, Lý Dục Thần và Mã Sơn thì ra ngoài.
Mã Sơn kể lại cho Lý Dục Thần chuyện xảy ra.
Chuyện là, dì Tình dẫn cô bé đi dạo trong công viên Hồ Tân, một người phụ nữ dẫn chó đi dạo, đó là một con poodle cỡ lớn, rất cao lớn, không có rọ mõm và dây dắt.
Cô bé nhỏ chưa gặp được con chó nào như thế nên cứ tưởng là lạc đà Alpaca, bèn đi tới sờ sờ.
Dì Tình cứ nghĩ con chó này cũng hiền, chủ con chó ở ngay bên cạnh, sẽ không sao.
Nào ngờ cô bé mới sờ mấy cái thì con chó đã nhào tới cắn người.
Khi đó dì Tình chỉ muốn cứu đứa bé, trong tình huống khẩn cấp đã đá con chó kia một cái, kết quả là bị chủ nó đánh.
Người đó thốt lên rằng chó của mình còn quý giá hơn cả mạng của dì Tình và cô bé kia, nếu chó nhà mình xảy ra chuyện gì thì sẽ lấy mạng dì Tình.
Sau đó dẫn chó của mình đi như không có gì xảy ra.
Hôm nay Mã Sơn rảnh rỗi không làm gì bèn đi dạo trong công viên Hồ Tân, đúng lúc gặp dì Tình ôm đứa bé đang đứng bắt xe.
Bọn họ đang trò chuyện bên này thì một nam một nữ lo lắng chạy vào phòng cấp cứu.
Vào phòng theo dõi, thấy cô bé thì người phụ nữ lo lắng gọi: “Thiển Thiển, con sao rồi? Thiển Thiển, con không sao chứ hu hu hu…”
Cô bé bị đánh thức, bèn gọi: “Mẹ!”
Người phụ nữ đó bỗng xoay người, mắng dì Tình rất to: “Bà làm việc kiểu gì thế? Sao lại để Thiển Thiển bị cắn thành ra thế này? Bà có biết làm bảo mẫu hay không vậy? Nếu đứa nhỏ có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho bà!”
Dì Tình cúi đầu, vẫn cố nói: “Thật lòng xin lỗi, thật lòng xin lỗi…”
Thái độ của người phụ nữ khiến cô bé nhỏ sợ khóc toáng lên: “Mẹ, đừng mắng dì mà, không phải lỗi của dì đâu, hu hu… Là Thiển Thiển không ngoan, không nên sờ chó…”
Mã Sơn không nhịn được, nói: “Này, lẽ ra cô nên tính sổ với người nuôi chó chứ không phải là ở đây trách móc bảo mẫu”.
“Liên quan gì tới anh!”, người phụ nữ hung hăng trừng mắt nhìn Mã Sơn một cái.