“Không cần, loại người này không xứng để anh đây để tâm tới”. Trương Nhất Bình cười rộ lên với vẻ đầy thoải mái, khoác vai Chu Húc rồi nói: “Đi, tôi mở một gian phòng để cậu nghỉ ngơi, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi ăn buffet, mấy món hôm nay ngày thường khó mà có thể ăn được".

...

“Ông chủ Triệu, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau!”, Lâm Thu Thanh vừa vào cửa liền nhìn Triệu Tứ Hải với ánh mắt lạnh lùng.

Sắc mặt Triệu Tứ Hải thay đổi, ông ta bày ra vẻ mặt tươi cười nói: "Chủ tịch Lâm, đã lâu không gặp, ông cụ gần đây vẫn khỏe chứ?"

"Nhờ phúc của ông, ông cụ nhà tôi vẫn khỏe mạnh". Lâm Thu Thanh cười khẩy một tiếng: "Ác giả ác báo, thời cơ chưa tới, có kẻ tiểu nhân dùng thủ đoạn của kẻ trộm cắp để hại người, cuối cùng lại hại chết chính bản thân mình".

Sắc mặt Triệu Tứ Hải trở nên vô cùng khó coi.

Trương Đông Hằng đứng ở cửa cũng có thể nghe thấy mùi thuốc súng nồng nặc.

Ông ta không muốn nhà họ Lâm và nhà họ Triệu đấu đá lẫn nhau ở đây, nếu xảy ra chuyện gì thì khách sạn Hải Châu và tập đoàn Vĩnh Thanh đều không chống đỡ nổi.

Vì vậy ông ta đứng ra hòa hoãn: "Hai vị gia chủ, thật khó có dịp hai vị tụ tập ở cửa hàng nhỏ của tôi, tôi thấy cậu Trần cũng tới sớm, hay là để tôi sắp xếp một vài tiết mục, chúng ta cùng vui vẻ một chút?"

"Không cần đâu!". Triệu Tứ Hải đột nhiên đứng lên, hít một hơi thật sâu, nói với Lâm Thu Thanh: "Nếu chủ tịch Lâm đã ở đây, tôi xin đi trước. Sau này, bất cứ khi nào chạm mặt nhà họ Lâm trong lĩnh vực kinh doanh, nhà họ Triệu tôi đều sẽ nhượng bộ!"

Nói xong, ông ta phất tay, xoay người đi ra khỏi cửa đại sảnh.

Lời này, lại khiến Lâm Thu Thanh không biết phải làm gì.

Còn Trương Đông Hằng thì giật mình ngạc nhiên.

Thực lực nhà họ Triệu và nhà họ Lâm trước giờ không phân cao thấp, vậy tại sao hôm nay Triệu Tứ Hải gặp Lâm Thu Thanh lại nhún nhường hèn nhát như vậy, thậm chí còn nói ra câu nhượng bộ đối phương như vậy?

Đây là một tín hiệu mang tính trọng đại!

Bầu trời của thành phố Hòa, liệu có phải sắp thay đổi rồi không?

Trong lòng Lâm Thu Thanh cũng rất ngạc nhiên.

Ông ta biết rất rõ con người Triệu Tứ Hải, ông ta ta có tác phong cứng rắn, quyết liệt, dám nghĩ dám làm, nổi tiếng là khó dây vào.

Nhượng bộ?

Đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Triệu Tứ Hải phải nhượng bộ như vậy?

Chẳng lẽ là...

Lâm Thu Thanh nhớ lại một số điều mà Lâm Vân đã nói, khi đó họ nghe thấy thế thì lại nghĩ rằng trẻ con đang khoác lác.

...

Nửa giờ sau, Lâm Thu Thanh gặp Trần Văn Học cùng với đoàn đội kinh doanh do gia đình Trần cử tới trong phòng tổng thống.

Lâm Thu Thanh đã chuẩn bị một kế hoạch hợp tác chi tiết và đưa ra những điều kiện khá hào phóng

Theo dự tính ban đầu của ông ta, ông ta xuất hiện với tư cách là gia chủ cộng thêm bản kế hoạch này đủ để gây ấn tượng với gia đình Trần.

Tuy nhiên, Trần Văn Học không hề tỏ thái độ hào hứng hay hai lòng gì cả.

"Ông chủ Lâm, cám ơn ông đã đích thân tới buổi đàm phán hợp tác hôm nay!"

Trần Văn Học ăn nói một cách nho nhã lịch sự đúng như tên gọi của anh ta, trên người anh ta mang một khí chất tao nhã.

"Có điều, xét về phương án hợp tác, phía bên ông so với những công ty khác cũng không có quá nhiều ưu điểm. Đặc biệt là nhà họ Viên ở Tiền Đường, đề nghị của bọn họ khiến chúng tôi khó mà từ chối!"

Lâm Thu Thanh nói: "Tôi thừa nhận rằng năng lực tổng thể của nhà họ Viên vượt trội hơn so với chúng tôi, nhưng thế lực của họ chủ yếu là ở Tiền Đường. Nếu cậu Trần muốn đầu tư vào thành phố Hòa, thì cậu nên biết rằng chúng tôi mới là gia tộc có thế lực nhất ở thành phố Hòa".

Trần Văn Học gật đầu và nói: "Đúng vậy, ban đầu chúng tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng bản kế hoạch của nhà họ Viên đã khiến tôi thay đổi cách nhìn. Nếu tôi hợp tác với nhà họ Viên để mở ra thị trường ở Thân Châu và Tiền Đường, thành phố Hòa sẽ chỉ là sợi dây liên kết nằm ở giữa Thân Châu và Tiền Đường mà thôi, hơn nữa không phải nhà họ Viên là thông gia với các ông sao? Tôi hợp tác với bọn họ cũng là có lợi cho các vị!"

Sắc mặt Lâm Thu Thanh có chút khó coi.

Câu nói này khiến ông ta rất khó để bác bỏ.

Thành phố Hòa thực sự bị kẹp giữa Thân Châu và Tiền Đường, rất nhiều ngành nghề đều phải dựa dẫm vào người khác.

Nếu các ngành công nghiệp chính của Thân Châu và Tiền Đường hình thành một sự hợp tác lành mạnh tốt đẹp, có thể nói điều đó sẽ có lợi cho toàn bộ thành phố Hoà, nhưng đối với những ông trùm địa phương như bọn họ, việc này là chuyện tốt hay chuyện xấu thì rất khó để nói.

Khi ông ta còn chưa nghĩ ra lời để đối đáp lại, Trần Văn Học lại nói:

"Hơn nữa, nghe nói gần đây nhà họ Lâm làm ăn không tốt lắm, rất nhiều hạng mục đều xảy ra vấn đề, trong đó bao gồm cả ngành sản xuất mà ông chủ Lâm đề cập trong bản kế hoạch!"

Trần Văn Học nở nụ cười nhìn Lâm Thu Thanh.

"Cậu Trần, tôi nghĩ cậu có thể cảm nhận được thành ý của nhà họ Lâm chúng tôi..."

Lâm Thu Thanh vẫn muốn thử một lần nữa.

Trần Văn Học giơ tay ngăn không để ông ta tiếp tục nói nữa.

"Tôi biết ông rất có thành ý. Thế này đi, ông chủ Lâm, tôi cho ông thời gian nửa ngày về sửa lại bản kế hoạch hợp tác. Có điều tôi cảm thấy giữa tôi và ông có thể có khoảng cách thế hệ, ông nên lựa chọn thay bằng một người khác đi!"

"Thay người?"

Lâm Thu Thanh sửng sốt, cảm thấy hơi nhục nhã.

Nhưng vì lợi ích của nhà họ Lâm, ông ta quyết định nhẫn nhịn. . Truyện Huyền Huyễn

"Cậu Trần muốn đàm phán với người như thế nào?"

"Tôi thích cùng người trẻ tuổi đàm phán, nhà họ Lâm không phải có con rể sao, để anh ta tới thương lượng đi".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play