Đương nhiên Mục Tỉnh Dã không có gì là không bằng lòng cả.

Hắn ta chỉ hơi cổ hủ một chút nhưng hắn ta không ngốc.

Làm người gác cổng dưới trướng của tiên sứ Thiên Đô, đây nào có phải là đang trừng phạt, đây rõ ràng là cơ duyên.

Nghĩ như thế, hẳn ta cũng không còn cảm thấy phản cảm với chuyện đi giúp Trương Đạo Viễn xây nhà nữa, mà ngược lại hắn ta mong sớm có thể xây nhà xong để có thể đến làm bảo vệ tại Ngô Đồng Cư.

Còn đối với Lý Dục Thần mà nói, có một người gác cổng như Mục Tinh Dã đã giúp anh có thể bớt đi rất nhiều nỗi lo lắng về sau.

Mã Sơn sắp phải đến Hào Giang rồi, sau khi kỳ nghĩ hè kết thúc, Lâm Mộng Đình cũng phải về đại học Nam Giang để đi học.

Bọn họ đi thì Ngô Đồng Cư cũng chỉ còn lại một người cao thủ duy nhất là Bạch Kinh Kinh.

Bạch Kinh Kinh vẫn còn là 'yêu' trong mắt đám người tu hành đó.

Anh không hy vọng những chuyện xảy ra ở căn nhà của họ Lý từ hai mươi năm trước lại xảy ra ở thành phố Hòa.

Mục Tinh Dã là cao thủ Tiên Thiên, lại là trưởng lão của phái Chung Nam. Có hẳn ta ở đây, thì Ngô Đồng Cư về cơ bản sẽ an toàn.

Tiếp theo đây, Lý Dục Thần còn có rất nhiều việc phải giải quyết, việc đi đến Cửu U Minh giới thì không cần phải nói nữa, trước mắt, chuyện của trấn Châu Môn đã vô cùng cấp bách.

Châu Khiếu Uyên đã triệu tập các đồng đạo võ lâm trong thiên hạ để thảo phạt Lý Dục Thần, mục đích là khiến anh phải giao Ngũ Sứ Ma Môn ra.

Hiện giờ cũng không biết hiệu quả như thế nào rồi.

Ngũ Sứ Ma Môn, Lữ Hiển và Đạm Đài Ngọc đã chết, cờ Hắc Thủy - cờ đen và cờ Thái Bạch - cờ trắng rong cờ Ma Giáo Ngũ Hành cũng đã rơi vào tay Lý Dục Thần.

Gòn lại ba người Đồng Hạo, Diệp Hi Lâm và Củng Tiên cũng với ba lá cờ đỏ, vàng và xanh.

Lý Dục Thần có một loại dự cảm rằng sau khi lấy được toàn bộ cờ Ngũ Hành anh đã có thế vào Minh giới, xuống Cửu U để tìm mẹ của mình.

Về phần bố anh, anh không dám xác định ảo cảnh anh đã nhìn thấy trong bí cảnh của Thiên Trì ở núi Bạch Đầu là thật hay giả, nhưng xét theo những manh mối mà hiện giờ anh đã tìm thấy từ hai mươi năm trước, tìm được Nguyệt Tiên Lăng của Vương Ốc thì có lẽ sẽ có thể biết được bố anh còn sống hay đã chết

Mục Tinh Dã đi theo Trương Đạo Viễn đến núi Vọng Sơn để bốc gạch, còn Lý Dục Thần thì đi cùng Lâm Mộng Đình đến Kim Lăng ở trấn Châu Môn.

Bọn họ không trực tiếp đi tìm Châu Khiếu Uyên mà tùy ý đi dạo xung quanh trấn Châu Môn để quan sát người đi lại.

Năm nay trấn Châu Môn náo nhiệt hơn rất nhiều lần so với những năm trước, tất cả các khách sạn và nhà nghỉ đều chật kín, có đủ loại người đến đây và rong đó không thể thiếu những người kì lạ

Trong đó có không ít Tông Sư từ khắp các nơi khác nhau, có một số người đến đây theo lời kêu gọi của Châu Khiếu Uyên và cũng có một số người đến đây để xem náo nhiệt.

Nhưng chuyện khiến Lý Dục Thần cảm thấy kì quái đó chính là, ngoại trừ người trong giới võ lâm, vậy mà lại còn có không ít người của Huyền Môn, trên người bọn họ có sự dao động pháp lực rất rõ ràng.

Buổi trưa, bọn họ bước vào một quán ăn nhỏ.

Thời tiết bên ngoài nóng bức, bên trong bật điều hòa, sảng khoái và mát mẻ, giống như là hai thế giới.

Chỉ toàn là tốp năm tốp ba người nhưng đã sắp ngồi kín mít rồi.

Nhân viên phục vụ liền dẫn bọn họ đến chiếc bàn trống còn sót lại ở trong góc.

Bởi vì chiếc bàn nằm ở trong góc, không khí không lưu thông nên có hơi ngột ngạt. Nhân viên phục vụ thấy bọn họ ăn mặc lộng lẫy, dáng vẻ bất phàm thì liền hỏi bọn họ có muốn muốn đổi bàn với những người ở bên cạnh không.

Bàn bên cạnh có một già một trẻ đang ngồi, trên bàn đang đặt hai bát mì lớn nhưng ăn chỉ còn lại nước dùng.

Hai người đều để đầu húi cua, ông lão đã ngoài sáu mươi tuổi, ăn mặc giản dị nhưng rất sạch sẽ.

Thiếu niên khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, đôi mắt nhìn ngó xung quanh như thể vô cùng tò mò với tất cả mọi thứ.

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đi thẳng đến nhưng thiếu niên vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ, khi ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Lâm Mộng Đình giống như chiếc nam châm bị hút chặt, nhìn mãi không chịu rời đi.

Lâm Mộng Đình khẽ nhíu mày nhưng cô cũng không để trong lòng, dẫu sao trông thiếu niên này cũng trạc tuổi với Lâm Vân.

Lý Dục Thần nhìn bọn họ một cái, anh luôn cảm thấy trông bọn họ khá quen mặt.

Có lẽ nhân viên phục vụ thấy hai người đó chiếm cả một bàn mà mới chỉ gọi hai bát mì rau cải, hơn nữa thấy bọn họ đã ăn được kha khá rồi và đang có ý muốn đuổi người đi nên mới bảo bọn họ đổi bàn.

Lâm Mông Đình ngăn cản nói: “Bỏ đi, chúng tôi ngồi ở bên kia thôi, ngồi trong góc yên tĩnh hơn một chút”

Cô nói như vậy, nhân viên phục vụ cũng không còn cách nào, đừng nói người ta còn chưa ăn xong, cho dù bọn họ đã ăn xong rồi nhưng vẫn ngồi ở đó thì cô ta cũng không thể đuổi người ta đi

Lý Dục Đình và Lâm Mộng Đình ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ hỏi bọn họ muốn ăn gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play