Khi rời khỏi núi Bạch Đầu, Lý Dục Thần cảm thấy trái tim của bản thân trống rỗng.

Anh lấy con hạc giấy ra, rót vào một chút thần niệm, tường thuật lại từ đầu đến cuối những chuyện đã gặp phải ở đây, thổi một hơi tiên khí, con hạc giấy hóa thành một con chim xanh rồi bay vào đám mây.

Nhưng anh lại đổi ý, triệu hồi con chim xanh trở về rồi rửa những thần niệm ở trên đó đi.

Lý Dục Thần khẽ thở dài một hơi rồi bước vào trong hư không.

Chỉ một lát sau anh đã về đến Ngô Đồng Cư ở thành phố Hòa,

Mã Sơn và Tra Na Lệ đã về thành phố Hòa trước anh một bước, cho nên mọi người cũng đều đang tha thiết mong chờ anh trở lại.

Nghiêm Tuệ Mẫn là người nôn nóng nhất, vừa nhìn thấy Lý Dục Thần liền hỏi: “Dục Thần, sao rồi, đã tìm được hồn phách của Mộng Đình chưa?”

Lý Dục Thần nhìn thấy trên đầu Nghiêm Tuệ Mẫn có vài sợi tóc bạc trắng, từ trước đến nay người mẹ vợ này của anh vẫn luôn chăm sóc bản thân rất tốt, khi đi cùng với Lâm Mộng Đinh, trông bọn họ rất giống chị em, nhưng chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, bởi vì lo lắng cho sự an toàn của con gái mà bà ta đã lộ rõ dấu hiệu của tuổi già.

Chao ôi, thật đáng thương cho tấm lòng của bố mẹ trong thiên hạ!

“Mẹ yên tâm đi, đã tìm thấy hồn phách của Mộng Đình rồi” Lý Dục Thần nói

Nghiêm Tuệ Mẫn cuối cùng cũng buông bỏ nỗi lo lảng, nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Vẫn là con rể tài giỏi! Cũng tại mẹ lo lằng vớ vẩn, có con rể như con ở đây, đương nhiên Mộng Đình sẽ không sao."

Lý Dục Thần đưa hai viên đan dược dưỡng thần dưỡng nhan cho Nghiêm Tuệ Mẫn uống, sau đó liền bắt đầu bế quan để hoàn hồn cho Lâm Mộng Đình.

Cờ U Minh Quý được mổ ra, bao phủ toàn bộ căn phòng giống như một tấm màn sân khấu, tạo thành một tấm bình phong che chở ngay cả một tia gió cũng không lọt, để ngăn chặn hồn phách bị lực lượng của không gian xé rách và bị thiếu.

Cờ Thái Bạch biến thành một đám sương trắng, tiếng khóc nức nở quanh quẩn ở trong đó giống như tiếng khóc tỉ tê của một cô gái bị lạc đường. Đó chính là hồn phách của Lâm Mộng Đình.

Hai lá cờ, một đen một trắng, bao bọc hai người ở bên trong đó.

Khi thì khí đen ở trên, khi thì khí trắng ở dưới, khi thì chặt, lúc lại lỏng, hai lưỡng khí đan xen lẫn nhau, âm dương hòa quyện.

Bồng nhiên âm trung sinh dương, đột nhiên dương trung sinh âm, sinh sôi không ngừng giống như Thái Cực.

Linh hồn thổn thức ở trong hư không hết tiếng này đến tiếng khác, vui sướng mãn nguyện.

Toàn bộ người của Ngô Đồng Cư đều đang hồi hộp chờ đợi.

Mã Sơn phụ trách việc canh giữ cửa.

Vốn dĩ người canh giữ cửa là Lão Hứa nhưng trong quá trình hoàn hồn không phải là chuyện nhỏ, Mã Sơn không yên tâm bèn tự mình canh giữ cửa.

Bạch Kinh Kinh canh giữ ở núi sau, trong sân thì có chị Mai đang căm Thất Bảo Hàng Long Tráo.

Mã Sơn ở ngoài cửa lớn, đèn Chúc Long Cửu Âm trong cơ thể luôn được thắp sáng, yêu ma quỷ quái chớ đến gần.

Tra Na Lệ thì vẫn luôn ở bên cạnh anh ta.

Đêm ngày hôm đó, thành phố Hòa mưa như trút

Sấm chớp ầm ầm, kéo dài suốt cả đêm.

Ngày hôm sau, mưa bé đi một chút. Nhưng đến đêm trời lại mưa xối xả.

Kéo dài như thế suốt ba ngày ba đêm.

Cho đến ngày thứ tư, sắc trời vẫn chưa có dấu hiệu trời quang mây tạnh.

Mã Sơn nhìn bầu trời ở trên đầu, thở dài nói: “Làm lâu như vậy, cũng không biết còn phải cần bao nhiêu ngày nữa, khi ra ngoài sẽ không mang ra một đứa con nít đâu nhỉ?”

Tra Na Lệ trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Toàn nghĩ những chuyện vô ích thôi! Anh nên cầu nguyện nhiều hơn cho anh em của mình thì hơn.”

“Cầu nguyện? Cầu nguyên với ai?" Mã Sơn giơ ngón giữa lên trong không trung: "Dựa vào ông trời này mà còn có thể quản được người anh em của anh sao? Nếu ông còn mưa nữa thì xem anh có mắng chết ông không! Mịa!”

Cũng không biết có phải lời nói của Mã Sơn có tác dụng hay không mà bầu trời lại đột nhiên trở nên trong xanh.

Mã Sơn vui mừng khôn xiết: "Thành công rồi! Vào xem thử đi"

Hai người liền lao nhanh vào bên trong cửa.

Người

Mọi người đều tập trung ở bên ngoài cửa phòng của Lý Dục Thần.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình nắm tay nhau bước ra ngoài.

Sắc mặt của Lý Dục Thần có hơi tái nhợt.

Ngược lại Lâm Mộng Đình lại cười mỉm, trên mặt còn hơi đỏ ứng.

"Mẹt" Lâm Mộng Đình nhìn đôi mắt đỏ ngầu và bọng mắt sưng tấy của Nghiêm Tuệ Mẫn, hiển nhiên là do mấy ngày này bà ta đều không được nghỉ ngơi tốt, đau lòng không thôi.

Nghe được tiếng 'mẹ' này, cuối cùng trái tìm đang treo lơ lửng của Nghiêm Tuệ Mẫn cũng được nhẹ nhõm, nước mắt đột nhiên tuôn rơi.

Bà ta không trả lời con gái mà lại nhìn con rể, trong lòng tràn ngập sự vui mừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play