Thế nào gọi là bất tử?"
"Bất tử thực sự là không sinh không diệt. Trừ khi Thiên Đạo hủy diệt, trở về hỗn độn.”
“Không sinh không diệt?"
Lý Dục Thần dường như có hơi lĩnh ngộ nhưng vẫn còn thiếu một chút, giống như nhìn thấy ánh đèn qua lớp giấy dán cửa sổ vậy, sáng lờ mờ nhưng lại không thể nhìn rõ.
Âm Vô Tà nói tiếp: "Chỉ có không sinh mới có thể không diệt. Con người có nỗi lo lớn nhất là vì có thân thể, còn không có thân thế thì còn lo gì nữa? Cho nên muốn bất tử thì trước tiên phải làm một người chết”
"Chẳng lẽ ông là người chết à?"
Lý Dục Thần có hơi kinh ngạc nhìn khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt của Âm Vô Tà,
Âm Vô Tà không trả lời trực diện mà chỉ hờ hững nói: "Thánh nhân hành sự, ở ngoài Thiên đạo thì tự mình mở ra pháp tắc, chỉ cần Hoàng Tuyền không cạn, tôi sẽ mãi luân tồi, không sinh không diệt”
"Thế nào, động tâm rồi chứ?"
Lý Dục Thần suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "Tôi hiểu rồi, ông đang giăng bẫy tôi. Có lẽ đúng như ông nói, ông là bất tử, luân hồi mãi mãi. Nhưng nếu ông muốn tôi thay cho ông thì chắc chắn đây không phải là một chuyện tốt đẹp gì đâu."
Âm Vô Tà nói: "Cậu tu hành cả đời, chẳng phải là vì trường sinh bất tử đế cùng tồn tại với Thiên Đạo sao?"
Lý Dục Thần lắc đầu: "Mục đích tu hành là để giải thoát, cái gọi là sáng nghe đạo, tối chết cũng không hối tiếc. Nếu không thế giải thoát gông cùm xiềng xích trên người, vậy sống càng lâu chẳng phải là càng đau khổ lâu sao?"
Âm Vô Tà sửng sốt, trên mặt vô tình thoáng qua một tỉa đau đớn.
“Tên nhóc, nói nhiều vô ích, cậu đã vào đây rồi thì không thể do cậu quyết định được."
Nói xong ông ta giơ tay lên, hư không tối tăm đột nhiên trở nên huyền ảo mơ hồ.
Lý Dục Thần cảm thấy cơ thể mình bị thứ gì đó giam căm, không thể cử động được.
Không gian chồng chất thành từng lớp, quanh co khúc khuỷu giống như một cục bùi nhùi xoắn lại vậy.
Khuôn mặt của Âm Vô Tà ở khắp mọi nơi.
"Tên nhóc, bây giờ tôi dạy thần chú cho cậu, cậu hãy nghe cho kỹ đây"
“Tôi không học! Chỉ cần tôi học, tôi sẽ trúng kế của ông rồi bị giam cầm ở đây, còn ông thì được tự do, đúng không?”
"Cậu đúng là một người thông minh! Thông minh thì tốt, người thông minh học nhanh lắm. Còn học hay không thì không phải do cậu quyết định, cậu chưa từng nghe đến một phương pháp tấy não gọi là nhồi nhét cho vịt ăn sao? Ha ha ha.."
Âm Vô Tà cười rồi bắt đầu đọc thần chú.
Lý Dục Thần cảm thấy mình biến thành một con vịt, hộp sọ bị mở ra, sau đó một đống thứ hỗn độn nhét vào.
Đầu óc anh choáng váng, chỉ có tiếng thần chú vang lên, từng chữ của thần chú chớp nháy.
Nhưng những câu thần chú này nghe rất quen thuộc, như thế anh đã từng nghe thấy ở đầu đó rồi khiến anh có cảm giác thân quen.
Không biết qua bao lâu, thần chú dừng lại, quang ảnh biến mất.
Lý Dục Thần tỉnh lại, đầu óc ong ong.
Anh phát hiện mình và Âm Vô Tà đã hoán đối vị trí.
Anh ngồi trên một mặt đất lạnh lẽo, Âm Vô Tà thì dựa vào cánh cống lớn bắng đồng,
Trên mặt đất vẽ những vòng tròn chồng lên nhau tạo thành một hình thù kỳ lạ có phần chói mắt.
Lý Dục Thần ngồi ngay tại trung tâm của hình vẽ này.
Anh muốn đứng dậy nhưng nhận ra mình đã bị giam cầm, không thể cử động được.
Thần thức phát hiện ra xung quanh có vô số không gian hình cầu chồng lên nhau, mỗi quả cầu tương ứng với một vòng tròn trên mặt đất.
Toàn bộ không gian giống như một mê cung khống lồ, từng lớp chồng chất quanh co uốn khúc như thể kết nối với vô số thế giới.
Cuối cùng Lý Dục Thần cũng hiếu tại sao nơi đây lại là uỷ thần cấm hành”. Bởi vì bất kỳ ai từ địa ngục muốn đi qua cánh cổng đến nhân gian thì đều phải đi qua vùng không gian này trước.
Anh chỉ cần đọc thần chú là có thể nhốt chết đối phương, dù người đó là thần núi hay ác quỷ.
Âm Vô Tà nhìn anh, dường như có hơi bất ngờ:
"Cậu học nhanh hơn tôi tưởng nhiều! Nhớ lại trước đây tôi học thần chú này mất ba năm, làm quen với trận pháp không gian này cũng mất ba năm. Tôi tưởng ít nhất tôi phải ở với cậu thêm mười mấy năm nữa, không ngờ cậu lại vào trận nhanh như vậy. Xem ra, chỉ cần vài ngày nữa là thế điều khiến trận pháp rồi".
truyện ngôn tìnhÔng ta cười thoải mái: "Ha ha ha, ba nghìn năm rồi! Cuối cùng tôi cũng có thế ra ngoài!
Lý Dục Thần mỉm cười: "Chưa chắc đâu.”