"Đúng, tôi là thị trưởng, cậu cẩn thận một chút, súng sẽ cướp cò đấy!"

"Là ông bắt dân làng này phải chuyển đi à?"

"Đúng nhưng..."

"Những người khác có chuyển đi hay không tôi không quan tâm nhưng gia đình này phải được ở lại đây và không được phép có người khác đến quấy rầy họ, nghe rõ chưa?"

"Chuyện này... Tôi không quyết định được." Thân Trung Húc nói.

"Ai có thể quyết định?”

"Nơi này đã bị đạo tông Hoa Lang mua mất rồi. Tông chủ của đạo tông Hoa Lang là quốc sư của bọn tôi, ngay cả quốc chủ của chúng tôi cũng phải nghe theo ông ấy. Ông ấy muốn có thôn này thì không ai dám không cho."

Lời của thị trưởng khiến cả nhà Ba Ô cảm thấy hơi tuyệt vọng.

Bọn họ đã từng nghe nói đến đạo tông Hoa Lang nhưng những người dân biên giới nhỏ bé không biết đạo tông Hoa Lang lợi hại đến mức nào, vậy mà lại là quốc sư, ngay cả quốc chủ cũng phải nghe theo quốc sư, vậy thì bọn họ còn hy vọng gì nữa?

Ba Ô thở dài nói: "Cậu thanh niên, thôi bỏ đi, đây là số phận của chúng tôi. Ba Kỳ Lan, con và Ayna chuyển đến thị trấn đi, bố ở lại đây. Bọn họ sẽ không làm khó một ông già như bố đâu. TÍ trưởng đại nhân, tôi chỉ cần một túp lều tranh trên núi là đủ rồi, đời đời kiếp kiếp bọn tôi đều là người bảo vệ rừng, cứ để tôi chết già trên núi là được."

Thân Trung Húc vội vàng nói: "Được, được, được, ông nói sớm không phải tốt rồi sao, mọi người đều là bà con, tôi cũng không muốn làm khó các ông mà."

Ông ta đưa tay ra định đẩy nòng súng trước mặt đi nhưng khẩu súng trong tay Lý Dục Thần như được đúc chết, không nhúc nhích.

Thân Trung Húc cười gượng gạo: "Chú em, bỏ súng ra đi, cẩn thận cướp cò đó."

Ba Kỳ Lan rất bất mãn nói: "Bố, con không đi! Bố và Ayna đến thị trấn đi."

Ayna nói: "Mọi người không đi thì con cũng không đi."

Lý Dục Thần nhìn Thân Trung Húc nói: "Ông thấy đấy, bọn họ đều không muốn đi. Nếu ông không quyết định được thì gọi người có thể quyết định đến đây.

"Chuyện này..." Thân Trung Húc tỏ vẻ rất khó xử.

Bùm!

Một tiếng súng vang lên, viên đạn sượt qua má Thân Trung Húc.

Thân Trung Húc kêu lên một tiếng rồi đưa tay sờ mặt, phát hiện tai mình bị rách, máu chảy đầy tay và mặt.

"Ông thấy đấy, súng rất dễ cướp cò. Ông mau gọi người có thể quyết định đến đây đi." Lý Dục Thần nói.

"Được, được, được!"

Thân Trung Húc vội vàng lấy điện thoại Alilang* ra bắt đầu gọi điện: "Quận trưởng đại nhân..."

*Arirang là điện thoại thông minh chạy hệ điều hành Android của Bắc Triều Tiên được công bố vào ngày 10 tháng 8 năm 2013.

Nghe ông ta gọi điện, Lý Dục Thần cũng không vội, anh ngồi xuống ghế bên cạnh.

Ba Ô liếc nhìn anh, trên mặt lộ vẻ lo lắng, muốn nói lại thôi.

Ayna ở gần anh nhất thì thầm hỏi: "Rốt cuộc anh là ai thế? Tại sao lại giúp chúng tôi? Anh... Anh không phải là gián điệp chứ?"

Lý Dục Thần cười nói: "Tôi là bạn của Vưu Hinh." Ayna kinh ngạc nhìn anh.

Ba Kỳ Lan và Ba Ô cũng nghe thấy lời anh nói, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc.

"Vưu Hinh..."

Ba Ô lẩm bẩm, đôi mắt đục ngầu đột nhiên ngấn lệ rồi khóc nức nở.

"Bố!" Ayna an ủi: "Cái chết của Vưu Hinh là ngoài ý muốn, đã nhiều năm như vậy rồi, bố đừng buồn nữa."

"Không, đó không phải là ngoài ý muốn!" Nước mắt Ba Ô chảy ròng ròng: "Là bố! Là bố đã ném con bé xuống Thiên Trì, là bố đã hại chết con bé!"

“Hả?” Ayna và Ba Kỳ Lan cùng lúc kinh ngạc: "Tại sao?"

"Bố làm theo ý chỉ của thần thôi!" Ba Ô che mặt quỳ xuống: "Vưu Hinh! Bố xin lỗi con! Nhưng bố không thể làm trái ý chỉ của thần được!"

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói:

"Chuyện gì vậy? Người bị chó căn chết là ai thế? Chuyện này vẫn chưa giải quyết xong sao?”

Tiếp đó, hai người bước vào, chính là hai người của đạo tông Hoa Lang. mà Lý Dục Thần gặp trên đỉnh núi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play