Lý Dục Thần cảm giác như cơ thể của mình sắp bị xé nát.
“Tôi là giáo chủ! Tôi là giáo chủ của Thánh giáo! Vậy thì tại sao, vậy tại sao bọn họ lại muốn giết hại mẹ của tôi! Là ai đã giết hại cả gia đình tôi? Là ai đã giết bố mẹ của tôi! Hiện giờ mẹ tôi đang ở đâu?”
Ô Mộc Thiếp đi đến bên cạnh Lý Dục Thần rồi nhẹ nhàng ôm lấy anh, cô ta dùng cơ thế của chính mình để trấn an huyết mạch và linh hồn đang kích động của anh.
“Dục Thần...”
Giọng nói của cô ta giống như một yêu nữ cố xưa, nhưng giọng điệu lại rất giống Lâm Mộng Đình.
Thần tí của Lý Dục Thần đã sớm mơ hồ nên anh chỉ có thế cảm nhận được máu đang chảy cuồn cuộn. Anh ôm lấy Ô Mộc Thiếp rồi ngã nhào xuống tấm thảm hoa mềm mại.
“Mộng Đình! Ô Mộc Thiếp!..Anh kêu lên một cách ngẫu nhiên.
Mây đen đột nhiên giăng kín cả bầu trời, một tiếng sấm sét vang dội truyền đến từ những đám mây dày đặc.
“Lôi Kiếp!” vẻ mặt của Ô Mộc Thiếp cực kỳ hoảng sợ.
Cô ta dùng sức đẩy Lý Dục Thần: “Dục Thần, mau đứng dậy đi, lôi kiếp của anh đến rồi!"
Lúc này Lý Dục Thần vẫn đang hành động như một kẻ điên, anh hoàn toàn không thể nghe được lời Ô Mộc Thiếp nói và cũng hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì.
Ô Mộc Thiếp đẩy anh mấy lăn nhưng vẫn không đẩy được, một tiếng Tít vang lên, trái tim của cô ta đã tan chảy ở trong lòng bàn tay của anh.
Sấm sét cuồn cuộn ở trên bầu trời và trong những đám mây tràn ngập những tỉa sét dày đặc.
Gió gào thét và mưa rơi dữ dội.
Hoa bay loạn khắp nơi, bướm cũng hoảng loạn.
Từng cơn choáng váng ập thẳng vào đầu Lý Dục Thần.
Anh muốn xông pha ra khỏi thế giới dày đặc sương mù đó nhưng lại bị say đắm và lưu luyến bởi sự dịu dàng, ôn nhu này.
Dường như có một luồng sức mạnh thần bí phảng phất truyền đến từ phía hư không, quấn chặt lấy anh từ bốn phương tám hướng rồi kéo anh đi.
Anh đang rơi xuống, rơi xuống, rơi vào lò dung nham nóng hổi.
Trong khoảnh khắc đó, dường như cái chết đang đến rất gần.
Anh nhìn thấy tử thần, một tử thần vui vẻ.
Tử thần vung cái liềm lên đập nát núi lửa, cắt một con đê khiến dung nham phun ra ngoài, tràn qua bờ đê như nước lũ.
Một tia sét khổng lồ giáng thẳng xuống.
Và rơi xuống lưng của Lý Dục Thần.
Đột nhiên anh giật mình và thoát khỏi vòng tay của tử thần, đột nhiên cảm thấy sảng khoái và tỉnh táo ngay lập tức khi ở trong cơn lũ dữ dội đó.
Những luồng tia sét này còn mạnh hơn cả số những tia sét mà anh đã trải qua trong cả hai lần lịch kiếp.
Dường như những tia sét đó không hoàn toàn muốn tấn công anh, dòng điện chạy về mọi hướng như thể đã gặp phải vật cản rồi sau đó đã giáng xuống người Ô Mộc Thiếp.
Lý Dục Thần nhìn thấy vô số dòng điện đang quấn quanh người Ô Mộc Thiếp, còn cô ta thì đang không ngừng run rẩy.
"A...."
Trong giọng nói của Ô Mộc Thiếp lộ ra sự đau khổ nhưng dường như lại giống như đang khao khát điều gì đó.
"Dục Thần....".
truyện ngôn tìnhLúc này Lý Dục Thần mới hoàn toàn tỉnh táo.
Anh biết lần lịch kiếp thứ ba của anh đã đến.
Đại sự huynh nói anh liên tục gặp phải hai lần lịch kiếp không phải là chuyện tốt, nhưng lại không ngờ rằng lần lịch kiếp thứ ba lại còn đến nhanh hơn mà không hề có bất kỳ cảnh báo nào.
Anh muốn đứng dậy nhưng lại bị Ô Mộc Thiếp ôm chặt lấy.
“Dục Thần, anh đừng đi, đừng để ý đến Lôi Kiếp, tôi sẽ giúp anh ngăn cản chúng...”
Anh cảm thấy cơ thể mình không bị hút chặt nữa, dường như có thứ gì đó trong máu đang chảy về phía Ô Mộc Thiếp để thu hút Thiên lôi.
Sấm sét vang dữ đội, từng đợt tia sét xuyên qua cơ thể anh rồi tấn công Ô Mộc Thiếp.
Lý Dục Thần hiểu rằng, Ô Mộc Thiếp đang dùng một phương pháp đặc biệt để giúp anh chịu đựng Thiên kiếp
Nếu như không có Ô Mộc Thiếp thì với uy lực lần này của lôi kiếp mà không có sự chuẩn bị nào, có khả năng anh sẽ không thể vượt qua được.
Mưa gió dữ dội, sấm sét cuồn cuộn, tỉa chớp bổ xuống rối tiếp nhau.
Không biết đã trải qua bao lâu nhưng Lý Dục Thần đã cảm thấy sức cùng lực kiệt. Cho dù Ô Mộc Thiếp đã giúp anh chịu đựng phần lớn sức mạnh của sấm sét nhưng cơ thể anh cứ như bị hút hết sinh khí vậy.
Ngay tại lúc đó mưa, gió đột ngột dừng lại, sấm chớp biến mất, vạn vật chìm vào trong bóng tối.
Một đám mây đen khổng lồ hình cái phễu đã che kín cả bầu trời, chặn hết toàn bộ ánh sáng.
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn lên, anh có cảm giác như cả bầu trời sắp sụp xuống.
“Cửu Thiên Thần Lôi!" Ô Mộc Thiếp cực kỳ kinh hãi.