Lý Dục Thần đưa Mã Sơn và Tra Na Lệ trở về Thanh Lai.
Cơ thể của Mã Sơn căn được tĩnh dưỡng hai ngày.
Ngọn lửa Chúc Long Cửu Âm dung nhập vào cơ thể, không phải người phàm nào cũng có thể chịu được, ngay cả khi Đỗ Thanh Hồi ban tặng thánh dược thì cũng phải cẩn thận.
Tra Na Lệ chăm sóc Mã Sơn
马山
Mã Sơn vô cùng chu đáo, điều này khiến Lý Dục Thần rất yên tâm.
"Thanh Lai có đệ tử của Huyền Hàng Môn nên đã sắp xếp cho họ một nơi ở yên tính và thoải mái.
Lý Dục Thần trở lại bờ sông Mê Kông, canh giữ ở đây với Hướng Văn Tình và Đỗ Thanh Hồi ba ngày.
Di tích của ngôi đền Phật cổ đã hoàn toàn biến mất, tượng Phật bị Lý Dục Thần chém nát, còn đèn Chúc Long Cửu Âm lại dung nhập vào cơ thể Mã Sơn, giống như Thiên Phật Câu vậy, trận pháp không thể khôi phục được nữa.
Tang Cát hy sinh thân mình, dùng cái chết của mình để dung hợp hồn phách và thiện niệm vào cơ thể Na Già.
Nhưng không ai dám chắc rằng Na Già sẽ không xuất hiện trở lại.
Vào ngày thứ ba, một con Thanh Điểu bay trên sông Mê Kông.
Lý Dục Thần mừng rõ: "Thanh Điểu đã trở lại rồi! Chắc là có tin tức từ Thiên Đô!"
Anh vẫy tay, Thanh Điểu đậu trên lòng bàn tay anh.
Nhưng anh không nhận được bất kỳ thần niệm nào trong thức hải
"Lạ thật, sao lại không có tin tức gì vậy?" Lý Dục Thần ngạc nhiên nói.
Hướng Văn Tình nói: "Chuyện Tà Thần Na Già lớn như vậy mà đại sư huynh không quan tâm sao? Quá đáng quá vậy!"
Lý Dục Thần biết thần tượng của Hướng Vấn Tình là nhị sư huynh nên cô ấy luôn phàn nàn nghiêm khắc về đại sư huynh khá nhiều
Đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói từ hư không truyền đến:
"Ai nói huynh không quan tâm!"
Chỉ thấy trên bầu trời sông Mê Kông, gió nhẹ thoang thoảng, mây ngũ sắc bồng bềnh, kim quang lóe lên, có hạc bay đến.
Giữa kim quang và mây ngũ sắc có một người bước ra, người đó mặc áo xanh, mắt sáng mày rậm, mặt như ngọc, nếu không có ba lọn râu dưới cằm thì còn tưởng là một chàng trai trẻ tuấn tú,
Anh ta khoanh tay lại bước trên hư không, uy áp ngời ngời.
"Đại sư huynh!"
Ba người đồng thời kinh ngạc, đặc biệt là Hướng 'Vãn Tình, vừa rồi còn nói xấu đại sư huynh, giờ cô ấy lại vội cúi đầu, cung kính đứng thẳng.
Lý Dục Thần là người nhỏ tuổi nhất nên lại càng cung kính hơn.
Sau khi lên Thiên Đô, mặc dù anh bái Vân Dương Tử làm sư phụ nhưng hành tung sư phụ bất định, thần long thấy đầu không thấy đuôi, không phải ở trong Vạn Tiên Trận thì cũng là du ngoạn thiên hạ, chỉ thỉnh thoảng mới đến giảng đạo hoặc kiểm tra đệ tử thôi.
Thật ra những đệ tử nhỏ như Lý Dục Thần đều do đại sư huynh Lưu Sùng Tuấn truyền thụ thay sư phụ, người ta hay nói trưởng huynh như cha nên đối với anh mà nói đại sư huynh cũng giống như sư phụ vậy.
"Đại sư huynh, sao huynh lại đích thân đến đây?" Đỗ Thanh Hồi nói.
"Na Giả là yêu thăn thời cổ đại, huynh không đích thân đến, chỉ bằng mấy người bọn đệ thì làm sao có thể là đối thủ của nó chứ?" Lưu Sùng Tuấn nói
"Không phải đã giải quyết xong rồi sao!" Hướng. Văn Tình lầm bẩm.
Mặt Lưu Sùng Tuấn lạnh lùng, nói: "Là các đệ giải quyết xong sao?"
“Thì cũng không phải.”
Hướng Văn Tình không dám giấu giếm nên bèn kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Lưu Sùng Tuấn nghe xong thì nhìn Lý Dục Thần, hơi gật đầu nói: 'Không tệ, đây là mối lương duyên mà Dục Thần kết được.”
Đột nhiên sắc mặt anh ta thay đổi, ánh mắt như điện, sau đó nắm lấy mạch môn của Lý Dục Thần.
Trước mặt đại sư huynh, Lý Dục Thần không có sức phản kháng, mà cũng không dám phản kháng.
"Đệ xuống núi chưa đây một năm đã vượt qua hai lần Lôi Kiếp?!”
Hướng Văn Tình nói: 'Đúng vậy, sư đệ tiến bộ rất nhanh, sư phụ còn nói đệ ấy là người đầu tiên trong năm trăm năm nữa!"
Lưu Sùng Tuấn lại cau mày: "Chuyện tu hành muôn vàn khó khăn hiểm trở, không có đường tắt nào cả. Căn cơ của đệ không đủ mà một năm vượt qua hai kiếp, tiến bộ quá nhanh nhưng chưa chắc đã là chuyện tốt đối với đệ.
Hướng Vẫn Tình nói: "Một năm hai kiếp cũng không đến nỗi quá khoa trương chứ, nhị sư huynh còn liên tiếp vượt qua bốn kiếp nữa kìa!”
Sắc mặt Lưu Sùng Tuấn tối sầm, quát lớn: "Muội thì biết cái gì? Trước khi nhị sư huynh của bọn đệ vượt kiếp đã mất một trăm năm để bồi đắp Trúc Cơ, cố tình đè nén Lôi Kiếp mới có thế tạo nên kỳ tích liên tiếp vượt qua bốn kiếp sau này. Mặc dù vậy, đệ ấy vẫn để lại di chứng, đi chệch hướng còn đường sau này đấy"
Hướng Văn Tình thấy Lưu Sùng Tuấn có chút tức giận, cũng không dám cãi lại mà nháy mắt với Lý Dục Thần, không nói gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT