Lời nói của ông ta tan biến trong gió, chính Mục Khôn cũng không rõ mình có nói hay không, chỉ trong một thoáng, họ đã vòng qua vách núi, một công trình kiến trúc màu trắng hiện ra trên khoảng đất băng giữa thung lũng.

...

Hà Ái San ngồi trên một chiếc ghế cao, như một hoàng hậu.

Bên cạnh cô bé là vị quốc vương duy nhất trên vùng đất này - tướng quân Tác Cương.

Họ đón nhận những lời chúc mừng từ đám thuộc hạ phía dưới, giống như một đám cưới hoàng đế đón nhận lời chúc của quần thăn vậy.

Trong đám người đó, có nhiều cô gái lớn hơn cô bé một chút, nhưng cũng không lớn lắm, tuổi tác tương đương với chị gái nhỏ đã chạy trốn kia.

Khi nhìn về phía cô bé, ánh mắt họ rất phức tạp.

Cô bé không biết số phận của họ có hạnh phúc hay bi thảm, cũng như cô bé không biết số phận của chính mình sẽ ra sao.

Nhưng rõ ràng họ đều chấp nhận số phận này.

Ngoại trừ chị gái nhỏ đã bỏ trốn kia, không ai cố gắng chống cự hay bỏ chạy.

Bên ngoài truyền đến những âm thanh kỳ lạ.

Hà Ái San nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm đã buông xuống, ánh đèn bên trong phản chiếu trên mặt kính, không nhìn rõ thế giới bên ngoài.

Bịch một tiếng, cánh cửa lớn bị đẩy mạnh ra, như: thể bị một gã khổng lồ xô đẩy ra.

Ba người xuất hiện ở cửa.

Tác Cương nhíu mày.

Đây là hậu cung, nơi ông ta hưởng lạc, thung lũng này rất hẻo lánh, do địa hình đặc biệt nên ngay cả vệ tinh cũng khó phát hiện. Bên ngoài thung lũng là doanh trại quân đội của ông ta, phải đi qua vô số chốt canh gác mới tới được đây.

Vì vậy, ở nơi này ông ta gần như không triển khai lực lượng phòng vệ nào, chỉ có vài tên vệ sĩ.

Tất nhiên, ông ta vẫn có một điểm tựa rất lớn, đó luốc sư" mà ông ta đã mời tới - Thái Vu Long Tăng.

Có một cao thủ như vậy ở đây, cho dù có đội đặc nhiệm len lỏi vào, ông ta cũng không lo sợ.

Nhưng ba người này làm cách nào mà xâm nhập vào được?

Quốc sư đâu?

Hai tên vệ sĩ phía sau cửa lập tức rút súng, nhưng chưa kịp nổ súng thì đã bị một chàng trai khỏe mạnh đánh ngã bằng hai quyền

Chàng trai này trông rất giận dữ, dù cách xa như thế, Tác Cương vẫn có thể cảm nhận được lưỡng giận dữ tỏa ra từ anh ta

Sau đó, ông ta nhìn thấy Mục Khôn đang co ro phía sau.

Tác Cương nheo mắt, hỏi to: "Mục Khôn, chuyện gì vậy?"

Mục Khôn tỏ vẻ rất sợ hãi: "Tướng quân... tôi...tôi..."

Ông ta nói mãi mà không nói được lý do.

Nhưng chỉ một tiếng “tướng quân” cũng đã phơi bày thân phận của đối phương rồi.

Lý Dục Thần chỉ tay về phía ông ta: "Sứ mệnh của ông đã hoàn thành, có thể chết được

Trên người Mục Khôn bùng lên những vòng điện quang, kèm theo tiếng xi xì, trong giây lát ông ta đã biến thành tro tàn rơi xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play