“Vâng!"

Trên trán Lâm Thu Thanh đổ mồ hôi càng lúc càng nhiều, sau lưng áo cũng ướt sũng.

"Ba, cậu ba nhà họ Trần ở Thân Châu đã tới thành phố Hòa, nói rằng muốn tới thành phố Hòa đầu tư, con muốn đi thương lượng một chút".

"Nhà họ Trần?", sắc mặt Lâm Thượng Nghĩa thay đổi: "Nhà họ Trần độc quyền hải vận ở Thần Châu, nếu chúng ta có thể hợp tác cùng nhà họ Trần thì đó sẽ là con đường phát triển lâu dài, chúng ta từ bỏ một ít quyền lợi ở thành phố Hòa cũng không sao. Nhưng nhà họ Trần từ trước đến nay chỉ kinh doanh hàng hải, tại sao lại đến thành phố Hòa để phát triển?"

Lâm Thu Thanh nói: "Con còn chưa biết kế hoạch của họ, nhưng chuyến đi lần này của cậu Trần đã khiến cho các đại gia tộc ở thành phố Hòa đều kinh ngạc, mọi người đều có hứng thú hợp tác với nhà họ Trần, ngay cả mấy gia tộc của Tiền Đường cũng cử người đại diện đến. Ngày mai tại khách sạn Hải Châu, cậu Trần sẽ thảo luận các vấn đề hợp tác cụ thể với các gia tộc lớn. Cuối cùng cậu ta sẽ chọn hợp tác với ai, trước mắt còn rất khó nói".

Lâm Thượng Nghĩa gật đầu nói: "Được, vậy ngày mai con hãy đích thân đi một chuyến, nhất định phải tìm cách giành được sự hợp tác với nhà họ Trần, có thể vận dụng toàn bộ tài nguyên của gia tộc, không cần hỏi bố".

"Con hiểu rồi".

Lâm Thu Thanh nhận được sự cho phép của ông cụ thì cũng giống như là nhận được thượng phương bảo kiếm, cho nên sự tự tin ngay lập tức tăng lên rất nhiều.

...

Từ sáng sớm, Lý Dục Thần đã cùng Mã Sơn đi xem nhà.

Ngôi nhà mà Mã Sơn nhắc đến nằm ở ngoại ô phía bắc thành phố, là một ngôi nhà có sân lớn kiểu cũ, một sân một cổng.

Vẫn còn một tấm biển treo trên cổng - đề tên Ngô Đồng Cư

Ngoại trừ việc vị trí hơi xa trung tâm và không có tiện ích hỗ trợ thì mọi thứ khác đều rất tốt.

Lý Dục Thần chỉ nhìn ngoài cổng thì trong lòng cũng đã đoán được phần nào căn nguyên.

Một thanh niên từ công ty môi giới bất động sản đã dẫn bọn họ đi xem nhà.

“Trong ngôi nhà này đã xảy ra chuyện gì? Còn bí mật nào chưa được tiết lộ hay không?”, Mã Sơn khoác vai thanh niên kia rồi hỏi.

Người thanh niên có vẻ hơi sợ Mã Sơn, liền nói: "Đại ca, em đã nói tất cả những gì mà em biết cho anh nghe rồi".

“Cậu nói cho tôi nghe cái quái gì chứ?”, Mã Sơn trừng mắt: “Ngay cả chuyện có bao nhiêu người đã từng chết ở đây mà cậu cũng không biết?”

"Bởi vì em thật sự không biết", thanh niên đau khổ nói: "Công ty của em cũng không phải là công ty đầu tiên nhận xử lý căn nhà này, đây là căn nhà được chuyển đến từ công ty khác. Nói thật, nếu như không phải anh có yêu cầu quá đặc biệt thì em cũng không dẫn anh đến đây".

"Tại sao?"

"Ai lại muốn vào một nơi như thế này chứ? Đêm qua em còn gặp ác mộng!", thanh niên nói.

Lý Dục Thần hỏi: "Cậu đã từng gặp chủ nhà chưa?"

Thanh niên lắc đầu nói: "Em chưa từng gặp người đó, nói thật, em còn nghi rằng căn nhà này không có chủ nhân nào cả".

Mã Sơn nói: "Nhảm nhỉ! Nếu không có chủ nhà thì chìa khóa cậu lấy ở đâu ra, quyền thuê nhà cậu lấy ở đâu ra? Người đại diện nếu không có hợp đồng thì sao dám cho thuê căn nhà này?"

Người thanh niên nói: "Có hợp đồng nhưng người ký hợp đồng là ai thì người của công ty em cũng chưa từng gặp, nghe nói người đó từ thủ đô đến, sau đó lại đi nước ngoài, rất nhiều năm cũng chưa từng trở về, không thể liên lạc được. Khóa ngoài sân là do công ty em thay đổi. Em nghe đồng nghiệp nói rằng chủ nhân của căn nhà này có lẽ... là quỷ!"

Lý Dục Thần cười nói: "Cậu nói vậy không sợ người ta không thuê nữa hay sao?"

Người thanh niên nói: "Em lại càng sợ người thuê chết ở bên trong hơn! Nhà không cho thuê được thì cũng không lỗ chỗ nào, nhưng nếu có người chết bên trong thì xui xẻo rắc rối lắm!"

“Được rồi, dẫn chúng tôi đi xem nhà đi”, Lý Dục Thần nói.

Người thanh niên thở dài, rút chìa khóa mở cổng vào trong.

Cánh cổng vừa mở thì bên trong liền thổi ra một trận gió vô cùng âm lãnh.

Người thanh niên rùng mình vì gió lạnh, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.

“Hai người tự đi vào xem đi”, cậu ta nhét một chùm chìa khóa vào tay Mã Sơn.

“Nhát gan vậy?”, Mã Sơn nói: “Cậu không sợ chúng tôi dọn hết đồ trong nhà đi hay sao?”

Người thanh niên nói: "Hai người muốn dọn cái gì đi cũng được, dù sao em cũng không vào đâu, một khi vào thì em liền cảm thấy như mình sẽ mất đi mười năm tuổi thọ vậy".

Lý Dục Thần lấy chìa khóa từ tay Mã Sơn rồi nói: "Chúng ta đi".

Hai người bước vào trong.

Sân rất rộng, mặt đất phủ đầy lá cây, cỏ dại đã mọc um tùm ở các góc.

Một bên sân trồng một cây ngô đồng cao lớn, bên kia lại có một cái giếng.

Có phòng nhỏ hai bên cũng một phòng chính ở giữa.

Lý Dục Thần đi đến hai gian phòng hai bên trước, sau đó đi đến gian phòng chính.

Dùng chìa khóa mở cửa phòng chính, vừa đẩy cửa ra thì lại có một trận âm phong đập vào mặt.

Trong sân sau lưng anh, lá rụng bị gió thổi truyền đến tiếng xào xạc.

Sau khi vào phòng, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, giống như đã rơi vào động băng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play