Nhưng điều khiến Lý Dục Thần cảm thấy lạ là, trong cơ thể Đạt Ngõa có một nguồn năng lượng bí ấn đang bảo vệ bà ấy, giúp bà ấy duy trì được hơi thở cuối cùng.

Nguồn nẵng lượng này không xuất phát từ cơ thể Đạt Ngõa, cũng không đến từ bên ngoài, chẳng hạn như một pháp bảo nào kéo dài tuổi thọ. Nguồn năng lượng này dường như đến từ tận sâu trong linh hồn của Đạt Ngõa.

Đây quả là một cặp mẹ con kỳ lạ, cùng với một con chó thần kỳ.

Lý Dục Thần lấy ra một viên đan dược, nhét vào miệng Đạt Ngõa.

Một nguồn suối trong lành tuôn vào cổ họng bà ấy, thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng và tứ chỉ của bà ấy.

Gương mặt của Đạt Ngõa tràn đầy khí sắc, bà ấy mở mắt ra, đôi mắt long lanh như suối nguồn trong vắt, tình khiết tựa bầu trời trên đỉnh Côn Lôn.

“Thật sự biết ơn quá!" Đạt Ngõa nói: “Mỗi lần gặp Lý công tử đều có điều may mắn xảy ra"

"Đừng cảm ơn tôi, đó là phước báu của chính các người.”

Lý Dục Thần cười nói: “Sao các người lại đến đây vậy?"

Tang Cát đáp: “Tôi vẫn luôn đi theo sự chỉ dẫn của thần linh”

Lý Dục Thần gật đầu. Lúc chia tay ở thủ đô, Tang Cát đã nói rằng thần linh chỉ dẫn anh ấy đi về phía một con sông cuồn cuộn ở phương nam.

"Dòng sông mà cậu nói chính là nơi này phải không?"

"Đúng vậy, chắc chắn là ở đây, tôi cảm nhận được. đã rất gần rồi. Thần linh dẫn dắt tôi đến nơi này, cũng chỉ lối cho tôi gặp lại Lý công tử.”

Niềm vui hiện rõ trên gương mặt Tang Cát.

Lý Dục Thăn gật đầu: "Được rồi, tôi chúc phúc cho các người."

“Cảm ơn” Tang Cát và Đạt Ngõa cùng nói.

Con chó tên Đa Cát cũng gâu gâu vài tiếng, liên tục vẫy đuôi, dường như cũng muốn bày tỏ lòng biết ơn.

"Lý công tử, cậu còn nhớ cây sáo bằng xương kia không?" Đạt Ngõa bỗng hỏi.

“Tất nhiên là nhớ rồi” Lý Dục Thần lấy cây sáo ra: “Tôi vẫn luôn mang theo bên mình.”

"Ồ, tốt quá! Nếu cậu nhớ đến chúng tôi, hãy thổi nó, chúng tôi sẽ nghe thấy. Dù ở đâu xa xôi, chúng tôi sẽ dùng linh hồn xin dâng lên lời cầu nguyện tới thần linh, cầu xin phù hộ cho công tử bình an!”

Lòng từ ái của Đạt Ngõa như giọt sương ngọc tuôn tràn trong lòng Lý Dục Thần.

Trong khoảnh khắc ấy, anh nhớ về mẹ mình. Dù đã mất đi ký ức về mẹ, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được tình thương mẫu tử.

Nghĩ đến khả năng mẹ mình vẫn còn sống, đang phải chịu khổ nạn trong Cửu U Địa Ngục, Lý Dục Thần bỗng thấy lòng như dao cắt.

Anh tạm biệt mẹ con Đạt Ngõa, trở lại xe.

Mục Khôn đã rất nôn nóng, lập tức nhấn ga, xe phóng đi trong làn khói bụi.

Đa Cát kéo chiếc xe đấy, lại lên đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play