Mã Sơn cười to, lật ngửa lá bài đang úp sấp mặt lên, ném xuống mặt bàn, nói: "Ba lá 6, lớn hơn hai đôi của anh!"

Chân Dương Ly mềm nhũn, hai tay chống cạnh bàn, miễn cưỡng giữ mình khỏi ngã.

Hứa Trí Thắng cười gần một tiếng: “Sao anh biết tôi chỉ có hai đôi? Thật đáng tiếc, tôi có ba lá K, full House!”

Hứa Trí Thắng tự tin nhẹ nhàng lật lá bài cuối cùng của mình lên.

Khoảnh khắc đó, Dương Ly "huỵch” một tiếng, ngửa mặt lên trời, ngã khuỵu xuống đất.

Còn Hứa Trí Thắng thì ngây ra như phỗng nhìn bài trên bàn.

Lá bài cuối cũng đó là Q.

Hứa Trí Thẳng không sao hiểu nổi, rõ ràng lá bài cuối cùng của anh ta là K, tại sao lại biến thành Q.

Bài là bài của sòng bạc, phòng là phòng của sòng bạc, bàn và máy chia bài đều là hàng được chế tạo đặc biệt, chỉ có các quản lý của sòng bạc mới biết cách dùng.

Mặc dù người chia bài bị đối thành Dương Ly nhưng Dương Ly không thể có vấn đề gì được.

Cho dù Mã Sơn có mua chuộc được Dương Ly thì cô ta cũng không có bản lĩnh đổi bài. Cô ta chỉ là một tay vịn, nếu cô ta có bản lĩnh ấy thì đâu cần dựa vào bán sắc, dụ dỗ khách hàng đối chip đánh bạc để kiếm tiền hoa hồng.

Vậy thì vấn đề nằm ở đâu?

Hứa Trí Thẳng nhìn về phía Mã Sơn.

Anh ta chắc chân Mã Sơn không gian lận. Toàn bộ sự chú ý của anh ta đều tập trung vào Mã Sơn, toàn bộ camera ở đây cũng đều nhảm vào Mã Sơn.

Trong tình huống như vậy, dù Thiên Vương có ra tay cũng không thể tráo bài.

Hứa Trí Thắng bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện. Anh ta quay ngoắt đầu lại, nhìn chằm chằm Tra Na Lệ ngồi ở ghế sô pha.

Đây là điểm duy nhất không được chú ý.

Anh ta nhớ đến chuyện hai tỷ rưỡi kia cũng là Tra Na Lệ thẳng được.

Nhưng vấn đề là Tra Na Lệ thắng được hai tỷ rưỡi ở tầng dưới là nhờ có Mã Sơn thu hút toàn bộ sự chú ý để cô ta có cơ hội đặt cược.

Còn hiện tại, Tra Na Lệ không ngồi bên bàn, chỉ ngồi ở sô pha. Sô pha cách bàn đánh bài ít nhất năm mét.

Nếu như vậy mà vẫn có thể tráo bài thì thực sự không thể giải thích bằng kỹ xảo chơi bài bịp được.

“Các người... Làm thế nào vậy?”, mắt Hứa Trí Thẳng vẫn đầy tơ đỏ, như thể đã mất ngủ ba ngày ba đêm ròng.

“Chỉ là may mắn thôi mà”, Mã Sơn bắt chước cách nói chuyện của người Hào Giang: “Giám đốc Hứa, anh thua rồi! Giờ thì sòng bạc của các anh phải trả tôi năm tỷ!"

Hứa Trí Thẳng tái mét mặt, cắn răng nói: "Thắng hay thua còn chưa chắc, chúng ta chơi tiếp”.

Mã Sơn lắc đầu: "Đã nói là chơi một ván ấn định thẳng thua rồi, thua là thua, không lẽ giám đốc Hứa định xù?”

Hứa Trí Thắng giận dữ, vỗ bàn: "Người thua không rời bàn thì người thắng cũng không được đi Làm gì có chuyện thắng được tiền xong là lập tức đi luôn như vậy? Có bản lĩnh thì cược tiếp với tôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play