Trong phòng làm việc, Hứa Trí Thắng đứng bật dậy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Anh ta cũng được coi là nhân vật rung trời chuyển đất trong sòng bạc ở Hào Giang, bàn về đánh bạc, ngoại trừ Thái Hòa Trung, anh ta chưa từng chịu phục ai.
Thế nhưng, không ngờ hôm nạy lại bị hai người trẻ tuổi một nam một nữ này chơi một vố.
Nếu việc này bị truyền đi, về sau anh ta không căn lăn lộn ở Hào Giang nữa.
Tổn thất hơn hai tỷ, không lấy lại được thì vua sòng bài sẽ không tha cho anh ta.
Hà Quảng Chí đứng ngây người tại chỗ, đến bây giờ anh ta vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
"Sao lại như thế này? Người phụ nữ đó là ai? Sao cô ta lại cược lớn như vậy? Sao cô ta lại thắng?"
Hà Quảng Chí liên tục đặt câu hỏi.
“Bọn họ là một bọn”, Hứa Trí Thẳng hít sâu một hơi: “Chúng ta bị chơi xỏ rồi
"Bị chơi xỏ? Anh nói là, tôi bị con cá béo ngu ngốc.
kia đùa giỡn?"
Hà Quảng Chí nhớ lại trong buổi tiệc ở Hương Giang, thời điểm Nguyễn Hướng Đông dẫn theo Lý Dục Thần và Mã Sơn tới, nhiệt tình với anh ta một cách thái quá.
Thì ra bọn họ từ lúc bắt đầu đã giăng bẩy anh ta!
Anh ta tức giận trong lòng, càng ngày càng bực, vỗ bàn bốp một cái, đứng lên quát: "Móa nó, không chém nó thành muôn mảnh, tôi không họ Hà!"
Hứa Trí Thắng vội vàng ngăn anh ta lại, nói: “Thiếu gia! Tuyệt đối không thể xúc động! Ra tay ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của sòng bạc. Hơn nữa anh cũng đã nói, Mã Sơn này rất giỏi đánh nhau, muốn động đến anh ta chỉ sợ sẽ phải kinh động đến người trong nhà. Nếu lão thái gia biết việc này có quan hệ với anh, không phải chuyện tốt cho cả anh và lão gia!"
Hà Quảng Chí nghe xong lời này, lập tức chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
"Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự trả cho bọn họ hai tỷ rưỡi?"
“Trả!", Hứa Trí Thẳng nói, "Mở sòng bạc, danh dự nặng hơn hết thảy. Sòng bạc nhà họ Hà xưa nay không quỵt nợ!”
....
Sau khi mọi người đều thấy rõ tình hình trên bàn cược kia, toàn bộ sảnh cược hoàn toàn im lặng.
Mã Sơn vỗ vỗ vai Dương Ly, cười ha ha nói: "Cục cưng ơi, quả nhiên em mang đến vận may cho anh mà. Cảm ơn một trăm triệu của em, đây là tiền bo cho em".
Anh ta nhét ba chip một trăm ngàn còn lại trong tay vào rãnh ngực sâu hun hút của Dương Ly, vỗ vỗ vào đó, nói: "Lần sau anh đến Hào Giang sẽ tiếp tục tìm em nha!"
Sặc mặt Dương Ly trắng bệch, trong mắt đã mất đi ánh sáng, dường như bệnh nhân vừa mới biết mình mắc phải bệnh nan y.
Mã Sơn đứng lên, đi đến bàn cược bên kia, ngồi xuống bên cạnh Tra Na Lệ, nhỏ giọng nói bên tai cô ta: "Lát nữa ăn khuya món gì?"
Tra Na Lệ lườm anh ta một cái: "Ai đồng ý ăn khuya với anh?"
Mã Sơn cười đùa cợt nhả nói: 'Đã bàn rồi mà, làm một ván lớn xong chúng ta đi ăn khuya! Thắng nhiều tiền như vậy, cũng nên chúc mừng một phen nha. Cô muốn ăn cái gì tôi cũng theo hết, thực sự không được thì ăn tôi cũng được!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT