Dương Ly đang muốn nhận lấy rương chíp, Mã Sơn lại nhấc rương lên, giao vào trong tay Tra Na Lệ:

“Cô cầm giúp tôi đi"

Dương Ly duỗi tay, ngẩn người, sắc mặt hơi khó coi.

Có điều lúc này, không ai quan tâm đến Dương Ly, bởi vì Mã Sơn đã đi về phía bản đánh bạc.

Nhìn theo Tra Na Lệ đi bên người Mã Sơn, ánh mắt Dương Ly lóe lên sự đố kỵ. Mặc dù Mã Sơn không có bất kỳ liên hệ thực chất nào với cô ta, nhưng cô ta vẫn tức đến phát run, như thể bị người ta cướp đi người đàn ông của mình.

Cầm một trăm triệu chíp, Mã Sơn cẩn thận hơn vừa nấy rất nhiều. Cảnh tượng cược cả một trăm triệu hiếm có mà mọi người chờ mong không xuất hiện, thậm chí đặt cược chục triệu cũng không có, tối đa chỉ có một hai triệu.

Mã Sơn không gian lận, sự may mắn của anh dường như trở lại, thắng không ít.

Hà Quảng Chí nhìn theo dõi, nóng nảy nói: "Hướng gió của thăng này thuận như thế, còn tiếp tục như vậy, phải bao lâu mới có thế rửa hết chíp trên tay anh ta?"

Hứa Trí Thẳng đáp: "Thiếu gia, không thể sốt ruột. Hiện tại đầu óc anh ta chưa nóng lên, nếu lúc này chúng ta ra tay, làm anh ta cảnh giác, anh ta rất có thể sẽ không chơi nữa."

"Dương Ly đâu, Dương Ly đang làm gì?”, Hà Quảng Chí tức giận nói: "Tôi tốn nhiều tiền như vậy để nuôi cô ta, là để cô ta đứng đó hóng chuyện sao?"

Hứa Trí Thẳng nói: "Dương Ly nhiều nhất có thể ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, khách đánh cược vẫn chưa nóng máu, cô ta ở đó cũng vô dụng. Yên tâm đi, chúng ta có nhiều thời gian”

"Vậy nếu anh ta liên tục thắng thì sao?"

"Chỉ cần anh ta không gian lận, anh ta sẽ không thể luôn thẳng được, cuối cùng tất cả tiền sẽ biến thành lợi thế chúng ta có thể lợi dụng. Nếu anh ta chơi bẩn..", Hứa Trí Thẳng cười lạnh: "Thế chẳng phải là điều thiếu gia mong đợi sao?"

Mã Sơn giao tiền vốn cho Tra Na Lệ, như vậy, một trăm triệu chíp nguyên xi trở về trong rương chíp.

Trước mặt anh ta là số chíp thắng được, thật ra cũng không hề ít,hơn mấy triệu, chỉ là vẫn kém hơn một trắm triệu mà mọi người chờ mong.

Lúc mọi người bắt đầu mất kiên nhẫn, Mã Sơn đập tay xuống bàn, một chồng chíp được xếp thật cao ào ào rơi lả tả. Anh ta vén tay áo lên, cao giọng nói:

"Mẹ nó, hướng gió thuận như thế, ông đây muốn cược ván lớn."

Sự hào hứng của mọi người lập tức tăng vọt.

Lúc này người vây xem đã rất nhiều, có cảm giác chật như nêm cối.

Mã Sơn quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, ngoắc tay nói với Dương Ly trong đám người: "Này, em đứng xa như thế làm gì, tới đây ngồi, xem giúp anh, có muốn quay con thoi một lần không”.

Dương Ly lập tức mỉm cười dựa lại gần, thân thể mềm mại, toàn bộ ngực đặt lên vai Mã Sơn, hơi thở tựa hoa lan: Anh trai à, em còn tưởng là anh quên em luôn rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play