Anh mở bản đồ trên điện thoại, nhập địa chỉ mà Môi Đỏ nói vào, đi theo hướng dẫn tới đó.
Hương Giang không lớn, anh nhanh chóng tìm ra nhà của Môi Đỏ.
Phòng ở không lớn, bài trí rất ấm áp, bày đầy búp bê, nhìn là biết ngay chỗ ở của con gái, rất khó có thể liên tưởng tới chuyện đây là nơi ở của một sát thủ.
Trong tủ âm tường kín đáo nằm sau cửa của phòng khách có cất một chiếc két sắt. Dựa theo mật mã mà Môi Đỏ nói, Lý Dục Thần thuận lợi mở được két.
Kết sắt chia làm hai tăng, tầng dưới xếp đầy tiền mặt, tầng trên để trống, chỉ cất một chiếc chìa khóa.
Chìa khoá đặt dựng thẳng đứng trên mặt phẳng, trông rất đẹp, rất đặc biệt, bên cạnh còn có một tờ giấy nhỏ.
Đây chính là chìa khóa két sắt ở ngân hàng Hối Phong.
Anh cầm tờ giấy lên xem trước, trên giấy có viết một dãy số, chắc là mã két sắt hoặc là mật mã.
Lý Dục Thần không biết tới két sắt ngân hàng lấy đồ thì cần làm thủ tục gì.
Sau đó, anh cầm lấy chìa khóa.
Lúc rút chìa khóa ra, anh nghe thấy tiếng động răng rác khe khẽ.
Lý Dục Thần lập tức phát hiện ra nguy hiểm.
Sau đó là tiếng nổ ầm ầm.
Quả bom chôn dưới két sắt nổ tung
Sóng xung kích khiến cả căn phòng nổ tan tành, ngọn lửa phun ra ngoài qua ô cửa sổ,
Lúc này, Lý Dục Thần đã sớm lơ lửng trên khoảng không phía trên căn nhà.
Nhìn chiếc chìa khóa trong tay, anh khẽ nhíu mày.
Chiếc chìa khóa này đẹp như lớp trang điểm của người phụ nữ đó.
Trong tay anh vẫn còn căm tờ giấy nhỏ, anh trông thấy mặt sau có viết một dòng chữ nhỏ:
“Sự cố chấp của một sát thủ”.
...
Vì chuyện ngoài ý muốn ly kỳ này mà máy bay tới muộn hơn mười tiếng đồng hồ. Lúc Mã Sơn đáp xuống sân bay quốc tế Hương Giang, đêm đã khuya.
Lý Dục Thần đứng ở sảnh ra, từ một hành khách biến thành người đi đón máy bay, quả là một chuyện thần kỳ.
Anh vẫy tay gọi Mã Sơn đang kéo vali.
Mã Sơn trông thấy anh bèn rảo bước đi tới, nhìn ngó xung quanh, hỏi: "Một mình em à?”
Lý Dục Thần ngạc nhiên hỏi: “Không mình em thì còn ai nữa?”
“Cô nàng họ Tra kia đâu?”, Mã Sơn hỏi.
Lý Dục Thần đáp: “Sao em biết được!”
Mã Sơn có vẻ hơi thất vọng, anh ta nói: “Ồ, anh còn tưởng là em đi với cô ấy chứ”.
Lý Dục Thần thấy thái độ của anh ta như vậy, ngạc nhiên, bật cười: "Anh Mã Sơn, không phải là anh thích cô ta đấy chứ?”
“Làm gì có chuyện đói", Mã Sơn vội vàng phủ nhận: “Cô ấy cứu được nhiều người như vậy, trong đó có cả anh, dù sao cũng phải nói một câu cảm ơn chứ”.
Mã Sơn không phủ nhận còn đỡ, anh ta vừa sốt ruột phủ nhận là Lý Dục Thần lập tức cảm thấy có vấn đề.
“Lý do này không hợp lý! Anh Mã Sơn, anh đâu phải là người lề mề chậm chạp, đây không phải phong cách của anh”.
Mã Sơn cười hề hề: “Ôi, thú thực thì anh cảm thấy cô gái đó rất hăng hái, lúc nhìn thấy cô ấy lái máy bay, tim anh hơi lạc nhịp, lâu lắm rồi anh không có cảm giác này”.
Lý Dục Thần cười nói: “Vậy thì theo đuổi đi!"
Mã Sơn gãi đầu: “Thôi, người ta là con gái cả của nhà họ Tra, đệ tử cuối cùng của nữ thần Đại Mã, anh có là gì? Anh đâu phải em, con trai nhà họ Lý ở thủ đô, ông chủ tập đoàn Kinh Lý!"
Lý Dục Thần nói: “Anh là anh em của em”.
Mã Sơn sửng sốt nhìn Lý Dục Thần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT