Hai hành khách ngồi gần cửa khoang nhanh chóng không chống lại nổi sức gió, tuột tay bị hút ra ngoài.

Lý Dục Thần lắc mình đi tới chỗ cửa khoang, túm hai hành khách lại, kéo họ về, ấn xuống chỗ ngồi.

Cùng lúc đó, một bóng người khác xuất hiện bên cạnh anh, với tay đóng cửa khoang lại.

Khoảnh khắc cửa khoang đóng lại, Lý Dục Thần trông thấy ở khoảng không bên dưới, phía sau máy bay có một chiếc dù bung ra.

Sát thủ tấu thoát bằng cách này là chuyện mà anh không hề ngờ tới.

“Mười tỷ, muốn dùng một cốc nước trái cây và một cây kim độc để lấy được khoản tiền thưởng của. người đứng đầu bảng ám sát thì đúng là quá mơ mộng hão huyền!”

Lý Dục Thần quay đầu lại. Người nói chính là người phụ nữ trẻ quen mặt kia, người đóng cửa khoang lại cũng chính là cô ta

“Cô cũng tới vì mười tỷ à?”, anh tò mò hỏi.

“Nếu như tôi muốn mười tỷ đó thì anh đã chết rồi", người phụ nữ nói bằng giọng điệu rất bình tĩnh, toát lên sự tự tin từ trong xương cốt.

Lý Dục Thần cười: "Vậy cô là vì điều gì?”

"Xem kịch”.

“Xem kịch?”

“Mười tỷ chắc chắn sẽ thu hút không ít sát thủ hàng đầu tới. Ả vừa rồi quá cùi".

“Tôi thấy cũng được mà, ít nhất thì cô ta đã chạy trốn thành công”.

“Đó là vì anh còn cùi hơn cả cô ta. Chờ đó mà xem, sát thủ hàng đầu thực sự mà đã giết người thì sẽ dùng cách mà anh không thể ngờ tới nổi đâu”.

Lý Dục Thần ngẫm nghĩ, Ân Oanh hẳn là sát thủ hàng đầu, thuật dịch dung của cô ấy ngay cả anh cũng không phát hiện ra được. Đoàn Phù Dung còn lợi hại hơn, ẩn giấu sát cơ, tới lúc ra tay đâm kiếm Ngư Tràng ra cũng vẫn còn chưa lộ toàn bộ sát ý.

Còn về phần phương pháp giết người mà anh không ngờ tới thì anh thực sự không nghĩ ra được.

“Nói vậy nghĩa là cô là sát thủ hàng đầu à?”

Người phụ nữ khinh thường, đáp: "Dù có là sát thủ hàng đầu thì cũng chỉ là một sát thủ thôi, không làm được gì anh đâu".

“Ồ? Vậy phải thế nào mới có thể làm gì được tôi?", Lý Dục Thần hiếu kỳ hỏi.

Người phụ nữ nhìn anh một cái: "Tôi biết anh rất lợi hại, võ đạo đỉnh cao, lấy mạng ltazura Kazuyoshi chỉ bằng một đường kiếm, dõi mắt nhìn khắp võ lâm Hoa Hạ, ở độ tuổi của anh, có thành tựu như anh, suốt mấy trăm năm không có nổi một người. Tiếc là, võ đạo chỉ là võ đạo, dù là Tông Sư hay Võ Hồn, ở trước mặt thuật pháp Huyền Môn thì chẳng hề đáng nhắc tới”.

“Tôi nhớ ra rồi”, Lý Dục Thần nhìn cô ta: “Tôi đã trông thấy cô ở đại hôi võ lâm”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play