...

Máy bay bay ổn định trên tầng mây.

Lý Dục Thần ngồi trên ghế nhìn những đám mây trắng bên ngoài cửa số, có ảo giác kỳ lạ rằng ~ thế nà có tính là ngự khí phi hành không?

Tiên nhân ngự khí để phi hành, pháp khí rất đa dạng, có thể nói là Bát Tiên quá hải, mỗi người một vẻ.

Tới một mức độ nào đó, khoa học kỹ thuật đại cũng có thể coi là dùng trí tuệ tập thể của nhân loại để chống lại thiên đạo, đi ngược lại ý trời.

Tu hành cần phải có tư chất, căn cốt và ngộ tính, những tiêu chí này đã loại trừ phần lớn mọi người Nhưng khoa học kỹ thuật của loài người phát triển lại dường như mang tới hy vọng cho vô số người bình thường.

Thế nhưng rốt cuộc con đường này có thể đi tới đích được không thì không ai biết.

Đã gọi là làm trái ý trời thì thiên đạo há có thể dung thứ?

Người tu hành phải trải qua lôi kiếp Cửu Thiên Còn khi khoa học kỹ thuật phát triển đến một trình độ nhất định, liệu con người có bị thiên đạo giáng đòn trí mạng không?

Mã Sơn hỏi xin tiếp viên hàng không lấy cho mình một cốc nước hoa quả ép, Lý Dục Thần không gọi nhưng tiếp viên hàng không vẫn lấy cho anh một cốc.

Lý Dục Thần nhìn cốc nước đặt trên mặt bàn, không đụng vào.

Tiếp viên hàng không lại gần hỏi anh: “Không hợp khẩu vị hay sao ạ? Anh có cần tôi đổi cốc khác. không?”

Lý Dục Thần lắc đầu.

Tiếp viên hàng không định mang cốc nước trái cây đi, lúc căm lấy cốc, không hiểu sao cơ thể lại lảo đảo, đổ nguyên cốc nước lên người Lý Dục Thần.

“Ôi chao, xin lỗi! Rất xin lỗi!”

Tiếp viên hàng không cuống quít lấy khăn giấy ra lau giúp cho Lý Dục Thần.

Hành khách đổ đồn lại nhìn, nhưng chỗ ngồi ở khoang thương gia rộng, lại có vách ngăn nên không mấy người quan sát được tình huống.

Tiếp viên hàng không có vé hơi luống cuống.

Lý Dục Thăn thấy tay cô ta rất trắng, ngón tay rất thon dài, da dẻ mềm mịn.

Anh khẽ vươn tay, cầm tay của tiếp viên hàng không.

Tiếp viên hàng không khẽ kêu “ối” một tiếng như thể giật mình, bối rối.

Thoạt tiên, Mã Sơn sững sờ, nhưng ngay sau đó lập tức nhìn thấy trong khăn giấy cô ta đang cầm có thứ khác lóe lên ánh sáng bạc.

Mã Sơn lập tức hiểu ngay người này là thích khách.

Anh ta bực mình định nổi giận nhưng Lý Dục Thần lại đánh mắt ra hiệu cho anh ta.

Bấy giờ Mã Sơn mới nhớ tới chuyện đây là trên máy bay, không tiện hành sự, cũng không thể đánh đập, tra hỏi ả “tiếp viên hàng không” này ngay trước mặt các hành khách khác cùng trên chuyến bay này được.

Tiếp viên hàng không vẫn giả bộ bối rối, ấm ức như thể mình bị quấy rối mà không dám kêu cứu.

Hành khách nữ ngồi bên cạnh Mã Sơn nhìn bọn họ bằng ánh mắt khinh bi, cười khẩy nói: “Chậc, đúng là vô liêm sỉ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play