Tuy nhiên, Lữ Hiển có thể bay lên trời, chứng minh ông ta cũng ở cảnh giới Tiên Thiên. Tát Mãn thuộc Vu đạo, căn cứ của họ chắc chắn ở Mạc Bắc, không biết có bao nhiêu người, Lữ Hiển lại có phải là Vu sư mạnh nhất trong đó hay không?

Lý Dục Thần lấy một viên thuốc ra, đút cho Hoàng Đại Sơn, nói: “Cho ông uống thuốc này hơi sớm, có hơi lãng phí, nhưng đuôi của ông đã bị chặt đứt, coi như là bồi thường cho ông. Sau khi ăn xong, ông có thể tạm thời khôi phục năm phần pháp lực, sau khi trở về hãy dưỡng thương cho tốt, đợi tôi tìm lại cái đuôi của ông về, gắn lên cho ông”.

"Thật sự có thể nối lại được sao?", Hoàng Đại Sơn vốn đã từ bỏ hy vọng, nhưng nghe Lý Dục Thần nói như vậy, trong lòng đột nhiên vui mừng.

“Chỉ cần bọn họ không hầm ăn là được”, Lý Dục Thần nói.

Hoàng Đại Sơn bỗng nhiên lại lo lắng, lẩm bẩm: “Xong rồi xong rồi, thịt của tôi thơm như vậy, bọn họ nhất định sẽ hầm ăn. Nghe nói ở Mạc Bắc lạnh lắm, người ở đó thích ăn thịt, còn đặc biệt thích ăn đuôi!"

"Cậu chủ, cậu nhất định phải cứu cái đuôi của tôi! Đương nhiên, cứu phu nhân trước quan trọng hơn. Nếu không tới kịp, vậy đuôi của tôi cứ để người ta ăn đi.

Lý Dục Thần lắc đầu, mùi vị cái đuôi kia của Hoàng Đại Sơn, anh không tưởng tượng nổi ai có thể ăn được nó.

"Được, tôi đi đây".

Đợi đã, cậu chủ, chúng ta nên làm gì với hai người họ bây giờ?", Hoàng Đại Sơn hỏi, chỉ vào Tôn Trường Hải máu thịt lẫn lộn và Ngũ Ngọc Xuân đang bất tỉnh.

Lý Dục Thần nhìn bọn họ một cái, nói: "Đưa về nhà họ Lý, giao cho Lý A Tứ". Nói xong, anh cầm kiếm đứng dậy và bay về phía bắc.

Hoàng Đại Sơn nhìn phương hướng Lý Dục Thần biến mất, không khỏi xúc động nói: “Tuy cậu chủ bay không đẹp bằng phu nhân, nhưng lại thật nhanh! Khi nào mình mới có thể bay lên trời chui xuống đất đây?”

"Ôi, ông trời thật bất công! Cậu chủ mới chỉ hai mươi tuổi, năm đó phu nhân cũng rất trẻ, bọn họ đều có thể bay được rồi. Mình cũng xem như là một trong những người giỏi nhất trong loài triết, sao tu luyện mấy trăm năm mà còn không thể hóa hình được? May mắn mình đẹp trai...”

Ông ta sờ lên mặt mình, mới phát hiện đã sưng tấy như gấu trúc, một luồng lửa giận trong lòng bùng lên, quay người đi tới trước mặt Tôn Trường Hải.

"Có biết thế nào là mười tám tầng địa ngục không, tôi nói cho ông biết, có cắt lưỡi, rút gân, chảo dầu, phanh thân, núi đao, biển lửa..."

Hoàng Đại Sơn vừa nói vừa đếm móng vuốt.

...Ôi, hình như tôi không nhớ rõ, nhưng tầng mười bảy thì tôi biết, không phải bị ông bị phán xuống tầng mười bảy địa ngục sao? Ông chắc chắn sẽ phải nếm thử mười sáu tầng đầu tiên trước, cuối cùng là tầng thứ mười bảy, được mệnh danh là địa ngục giòi bọ!"

Toàn thân Tôn Trường Hải máu thịt lẫn lộn, không còn một mảnh da nguyên vẹn, duy nhất đôi mắt còn tính là sạch sẽ nguyên vẹn lộ ra vẻ sợ hãi tột độ.

Ông ta dùng âm thanh khàn đặc tắc nghẽn đầy máu trong cổ họng, gầm lên: "Giết tôi đi, cầu xin ông!"

Một đài cao thật lớn được xây dựng trên cánh đồng hoang vu mênh mông bất tận.

Bên ngoài đài cao dựng những phướn thú ở phía Tây, trên mỗi mặt lá cờ đều được thêu đầy các kí hiện động vật và vu chú, phấp phới trong không trung như những lá cờ.

Chính giữa đài cao có một cây cột to đến mức phải hai người mới có thể ôm hết, cao tới hơn mười thước.

Trên đỉnh cột có một người phụ nữ bị trói. Người phụ nữ này chính là Lâm Mộng Đình.

Mấy Vu sư mặc da thú, đầu gắn lông chim, cổ treo đầy các loại xương thú và răng động vật đang ngồi xung quanh đài cao, niệm chú.

Bên ngoài đài cao có rất nhiều người cũng mặc da thú và bôi thuốc màu trên mặt, nhưng đầu không có lông chim, trang sức trên cổ và cổ tay cũng không có

nhiều như những Vu sư kia.

Bọn xếp thành vòng tròn, tạo thành một rào chăn bằng người để đảm bảo có đủ không gian xung quanh đài cao.

Bên ngoài, người xem đông nghịt.

Những người này đều là tín đồ Tát Mãn, có người là cư dân gần đó, cũng có người từ nơi xa xôi đến chỉ để chứng kiến kì tích vĩ đại lúc này.

Mọi người đều nghe nói, thảo nguyên truyền đến tiếng Thần gọi. Nữ thần không gì không làm được trong truyền thuyết kia, tổ sư của Vu tộc, sắp thức tỉnh.

Nhóm Vu sư sẽ tổ chức lễ cúng tại đây để hiến tế thiên thần.

Tề đàn truyền đến những tiếng chú ngũ giống như tiếng gió rít, bay bổng trên cánh đồng hoang vu.

Mọi người ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ bị trói vào cây cột thiêng phía cao kia.

Nghe nói, người phụ nữ này được mang về từ Trung Nguyên, cơ thể chảy dòng máu của ác ma, dùng máu của cô có thể thức tỉnh ý chí của Thần.

Cách đây rất lâu, ác ma đi xuống nhân gian, vị nữ thần - tổ sư của Vu tộc kia đã dẫn dắt tất cả người trong tộc chiến đấu với ác ma.

Máu tươi nhuộm đỏ cả rừng cây và đồng ruộng, máu ác ma chảy tới nơi nào, nơi đó không có lương thực, trái cây nào có thể mọc lên được, chỉ có cỏ dại sinh trưởng tốt.

Cuối cùng ác mã cũng bị đánh bại, nhưng nữ thần cũng đã chìm vào giấc ngủ kể từ đó.

Truyền thuyết kể rằng, vào ngày Thần thức tỉnh, núi băng sẽ tan chảy, những dòng suối trong vắt sẽ chảy qua sa mạc và hoa tươi sẽ nở khắp vùng hoang dã.

Những người thờ Thần đều muốn theo Thần đến một thế giới mới tươi đẹp. Con cháu của bọn họ cũng sẽ sống trong non xanh nước biếc.

Hai người Vu tộc mang một cái thùng lớn lên tế đàn, đổ dầu trong thùng qua một lỗ trên chiếc cột chọc trời rồi châm lửa.

“Âm” một tiếng, ngọn lửa bùng lên, cháy dọc theo cây cột và nhanh chóng cháy tới người phụ nữ bị trói vào cây cột.

Người phụ nữ trong ngọn lửa có vẻ cực kỳ đau đớn.

Âm thanh của thần chú Tây Chu càng ngày càng vang dội, vang tận mây xanh.

Trên bầu trời, một bóng người xuất hiện.

Người này cũng ăn mặc như Vu sư, trên người và trên tay mang càng nhiều trang sức.

Ông ta dẫm lên mây, nhảy điệu nhảy của Thần trên bầu trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play