“Sư phụ!”, Ân Oanh quỳ xuống khóc nói: “Con không đi, con muốn ở bên cạnh người, chăm sóc người cả đời!”

“Ta là một bà già mù, có gì mà cần chăm sóc”, Đoàn Phù Dung nói: “Con là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi của Cát mòn, con cứ giữ chiếc nỏ Huyền Cơ kia đi, hy vọng sau này con vẫn có thể tuân thủ quy định của Mặc gia, làm một người Mặc gia đủ tư cách. Nhưng con không thể kế thừa vị trí môn chủ Cát mòn, ta sẽ không giao kiếm Ngư Trường cho con”.

“Sư phụ…”

Ân Oanh còn muốn nói thêm, nhưng Đoàn Phù Dung ngăn lại:

“Đừng nói nữa, con đi đi. Ta sẽ trả lại tiền cho người thuê, đồng thời tuyên bổ mệnh lệnh Cát môn, chấm dứt nhiệm vụ, sau này Cát môn sẽ không nhận nhiệm vụ ám sát Lý Dục Thần nữa”.

“Người thuê?”, Lý Dục Thần nhướng mày, hỏi: “Người thuê là sao? Không phải là muốn giết tôi sao?”

“Đúng vậy, tôi muốn giết cậu, bởi vì tôi hận bổ cậu, hận mẹ cậu, hận tất cả mọi người nhà họ Lý!”, Đoàn Phù Dung tức giận nói: “Nhưng người Mặc gia không mang thù! Tuy lòng tôi mang hận thù cá nhân, không thực sự đủ tư cách làm người

Mặc gia, nhưng vì đã bước vào Mặc gia rồi, làm sao tôi có thể vi phạm các quy tắc của Mặc gia, vì hận thù bản thân mà đến giết cậu?”

Ân Oanh nói: “Cậu Lý, chuyện này không trách sư phụ. Có người trả tiền và đăng nhiệm vụ lên bảng ám sát giang hồ, lúc ấy tôi nhìn thấy phần thưởng hậu hĩnh nên đã nhận nó”.

“Là ai muốn giết tôi?”, Lý Dục Thần hỏi.

Ân Oanh lắc đầu: “Tôi không biết”.

Đoạn Phù Dung nói: “Cậu không cần hỏi con bé, theo quy củ của Cát môn, sát thủ sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với người thuê. Cho nên con bé không biết người thuê là ai, người thuê cũng không biết ai sẽ chấp hành nhiệm vụ”.

“Vậy ai biết?”

“Tôi”, Đoàn Phù Dung nói: “Nhưng tôi sẽ không nói cho cậu. Cho dù cậu có giết tôi cũng vô ích. Không được tiết lộ thông tin về thân phận của người thuê, đây cũng là quy tắc của Cát Môn. Nếu không thì sau này còn ai làm việc với Cát môn nữa”.

Lý Dục Thần gật đầu: “Được rồi, vậy quên đi”.

“Nhưng tôi có thế tiết lộ cho cậu một chút, người muốn giết cậu đã treo thưởng mười tỉ trên bảng ám sát giang hồ. Nếu Ân Oanh nhận nhiệm vụ, những người khác sẽ không tới tìm cậu. Chờ

đến khi tôi tuyên bố Cát môn từ bỏ nhiệm vụ này, những tố chức sát thủ khác hiển nhiên sẽ tiếp nhận. Cậu tự lo cho bản thân mình đi!”

Lý Dục Thần sửng sốt, cười nói: “Thì ra tôi lại đáng giá như vậy!”

Lúc trước ở thành phố Hòa, nhà họ Viên ở Tiền Đường muốn giết anh, treo thưởng một trăm triệu, thu hút rất nhiều sát thủ giang hồ, nhưng cơ bản đều bị đám người chị Mai cản lại.

Xem ra số tiền vẫn chưa đủ, một trăm triệu không hấp dẫn được sát thủ cấp cao, nhưng mười tỷ thì lại khác.

Cuối cùng ai lại hào phóng như vậy, muốn mạng của anh?

Mười tỷ không phải là thứ mà ai cũng có thế lấy ra được.

Nhà họ Sở? Đương nhiên nhà họ sở có đủ tiền, nhưng khi Ân Oanh tiếp nhận nhiệm vụ, sở Triết còn chưa chết, sở Chấn Thanh không có lý do gì phải trả giá cao như vậy để lấy mạng Lý Dục Thần.

Nhà họ Tiêu và nhà họ Na càng không thể.

Nhà họ Vương có nghi ngờ nhất định, dù sao việc nhà họ Lý trỗi dậy có ảnh hưởng lớn nhất đến địa vị của nhà họ Vương. Nhưng đó chỉ là nghi ngờ, cũng không đủ lý do.

Tần Thụ Nghĩa đương nhiên cũng có đủ lý do, khi Ân Oanh tiếp nhận nhiệm vụ cũng là lúc anh và Tần môn trở thành kẻ thù. Nhưng nếu Tần Thụ Nghĩa đã sắp đặt cục diện phức tạp như vậy, ngày tổ chức tiệc mừng thọ cũng đã trở thành bàn cờ sinh tử, sao còn phải vẽ vời thêm chuyện, lãng phí mười tỷ?

Huống chi Tần Thụ Nghĩa đã chết, người thuê vừa chết, nhiệm vụ sẽ tự động bị hủy bỏ, Ân Oanh không giết anh cũng không tính là thất bại, thoải mái cầm lấy tiền đặt cọc vào trong túi là được.

Đoàn Phù Dung nói muốn trả lại số tiền, vậy chứng minh người thuê còn sống.

Đoàn Phù Dung không chịu nói, Lý Dục Thần cũng không ép buộc, dù sao chỉ cần chờ sát thủ tiếp theo tới là được, rồi sẽ gặp được sát thủ không tuân theo quy củ.

Tất nhiên, chuyện này sẽ tạo thành những nguy hiếm nhất định cho những người xung quanh. Nếu là chuyện giang hồ, anh quyết định gọi điện cho chị Mai, để chị ấy đi điều tra một chút.

“Bà Đoàn, mổi hận diệt tộc, tại hạ đồng cảm. Tôi có thế hiếu được sự hận thù trong lòng bà. Nhưng tôi tin rằng trong chuyện này có thể còn có ẩn tình khác, tôi nhất định sẽ tra ra manh mối, cho bà một lời giải thích”, Lý Dục Thần chắp tay

nói.

“Tôi muốn cậu giải thích cái gì?”

Đoàn Phù Dung không vui nói: “Tôi không giết được cậu, cũng không muốn liên quan gì đến cậu nữa, cậu đi đi!”

“Bà Đoàn! Tôi biết bà hận bố mẹ tôi, nhưng những gì bà nói chỉ là suy đoán, không có bằng chứng. Tôi tin bố mẹ tôi và nhà họ Lý trong sạch. Nếu không phải bọn họ làm, bà vừa hận bọn họ, vừa khiến kẻ sát nhân thực sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chẳng phải là lợi cho địch hại cho ta sao?”

“Hừ, cho dù không có chứng cớ việc diệt nhà họ Đoàn của tôi, nhưng hủy hoại dung mạo của tôi, làm mù mắt tôi, cùng mọi loại nhục nhã năm đó tôi phải chịu, chẳng lẽ đều là giả sao?”

“Đó là Nguyệt Tiên Lăng làm, sao bà có thế trách bố mẹ tôi?”

“Nguyệt Tiên Lăng đối xử với tôi như vậy còn không phải bởi vì Lý Vân Hoa sao? Nếu không phải ông ta trêu hoa ghẹo nguyệt, dây dưa không rõ với Nguyệt Tiên Lăng, làm sao bà ta có thế hại tôi? Trong chuyện này, Nguyệt Tiên Lăng là thủ phạm chính, Lý Vân Hoa ít nhất cũng là tòng phạm!”

Lý Dục Thần cau mày, nói: “Có lẽ bố tôi cũng không biết chuyện này? Theo điều tra của tôi, việc

nhà họ Lý đã bị diệt vong hai mươi năm trước, Nguyệt Tiên Lăng chính là thủ phạm chính. Rất có thế bố tôi cũng chết trong tay bà ta”.

“Cái gì? Bà ta giết Vân Hoa?”, Đoàn Phù Dung tức giận, đột nhiên cảm thấy mình thất thố, điều chỉnh cảm xúc một chút, cười lạnh nói: “Đây là quả báo!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play