Lý Dục Thần gật đầu nói: "Được, vậy tôi để cậu lo mười người".

Lúc này, quản gia của nhà Triệu từ trong đi ra nói với bọn họ: "Cậu Lâm, cậu chủ của tôi có lời mời".

Lâm Vân hơi sửng sốt, sau đó lập tức thích ứng với thân phận của mình, cậu đứng thẳng người, ngẩng cao đầu, cùng quản gia nhà họ Triệu đi vào.

Lý Dục Thần theo sát phía sau.

...

Ở bên đường cách trang viên nhà họ Triệu vài dặm đã có một hàng xe ô tô sang trọng đậu kín.

Lâm Thu Thanh ngồi ở chiếc xe chính giữa, lắng nghe báo cáo của những người xung quanh.

“Bọn họ thật sự đã đi vào sao?”, Nghiêm Tuệ Mẫn lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Thu Thanh, ông mau nghĩ cách đi, chúng ta chỉ có một đứa con trai là Lâm Vân, lỡ như có chuyện không hay…”

Lâm Thu Thanh âm trầm nói: "Đây đều là do nó tự chuốc lấy".

Nghiêm Tuệ Mẫn tức giận nói: "Lý Dục Thần thật quá đáng!"

"Mẹ, mẹ không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Dục Thần", Lâm Mộng Đình nói.

“Con thật là, nó là em trai của con đó, sao con lại bênh người ngoài?”, Nghiêm Tuệ Mẫn chỉ trích: “Nếu như hôm nay Lâm Vân không xảy ra chuyện gì thì tốt, nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì con cũng đừng hòng được kết hôn với Lý Dục Thần. Ba tháng, để mẹ xem trong ba tháng cậu ta còn có thể nghĩ ra chiêu trò gì!"

Lâm Mộng Đình cắn môi, nhỏ giọng nói: "Con tin anh ấy".

Trong một chiếc xe khác phía sau họ, Lâm Lai Nghi và Viên Quốc Thành đang ngồi ở ghế sau.

“Thật sự đi vào rồi sao?”, Lâm Lai Nghi hả hê nói: “Bọn chúng chết chắc rồi”.

Viên Quốc Thành nói: "Không dễ chết như vậy đâu, cậu chủ nhà họ Lâm chết ở nhà họ Triệu thì không có cách nào cứu vãn được, cùng lắm chỉ bị dạy dỗ chút thôi".

Lâm Lai Nghi không hài lòng, trợn mắt nói: "Quốc Thành, không phải anh quen biết người của nhà họ Triệu sao?"

Viên Quốc Thành cả kinh hỏi: "Em muốn làm gì?"

Lâm Lai Nghi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Nếu Lâm Vân chết thì người thừa kế đời thứ ba của nhà họ Lâm cũng chỉ còn lại đứa cháu Thiếu Bình đang ở Đông Doanh thôi. Sau đó anh bắt cháu của anh kết hôn với Lâm Mộng Đình, vậy thì từ giờ trở đi chẳng phải toàn bộ nhà họ Lâm đều nằm trong tay chúng ta hết hay sao! Ngoài ra, nếu Lâm Vân chết trong nhà họ Triệu thì nhà họ Lâm và nhà họ Triệu chắc chắn sẽ khai chiến với nhau, anh có thế giúp nhà họ Lâm tạo dựng tên tuổi, thuận tiện đưa nhà họ Viên vào thành phố Hòa. Đợi đến khi cơ cấu kinh doanh của thành phố được xây dựng lại, thì anh nói xem, đến lúc đó ông già nhà anh có giao cho anh làm gia chủ nhà họ Viên không?"

Viên Quốc Thành chợt nhận ra, vui mừng nói: "Vợ à, em đúng là Gia Cát Lượng của anh!"

Lâm Vân và Lý Dục Thần đi theo quản gia đến phòng khách của nhà họ Triệu.

Triệu Thần Dương ngồi trên ghế sô pha không đứng dậy, làm ra vẻ lão làng nhìn Lâm Vân non nớt đứng trước mặt.

"Cậu Lâm, hôm nay cậu không phải đi học sao? Gần đây thành tích học tập thế nào?"

“Không cần cậu chủ Triệu phải lo”, Lâm Vân cố hết sức bày ra tư thế mà cậu chủ nhà họ Lâm nên có.

“Vậy tại sao cậu chủ Lâm hôm nay lại đến chỗ của chúng tôi?”, Triệu Thần Dương hỏi.

"Tôi đến để thương lượng", Lâm Vân nói: "Các người đã dùng vu thuật để hại ông nội tôi, mau đưa tên vu sư kia ra đây!"

"Nhảm nhí!", Triệu Thần Dương cười lạnh một tiếng nói: "Ông nội cậu gần đất xa trời, mắc bệnh khó chữa thì có liên quan gì đến chúng tôi? Lại còn bảo chúng tôi dùng vu thuật hại ông ta nữa chứ, nói gì cũng phải đưa ra chứng cứ, nếu không chúng tôi sẽ kiện các người tội vu khống!"

"Hừ! Dám làm mà không dám nhận, nhà họ Triệu bất quá cũng chỉ có thế mà thôi! Một đám rùa đen rụt đầu!"

"Cậu nói cái gì?", Triệu Thần Dương cả giận, từ trên ghế sô pha đứng lên, chỉ vào Lâm Vân gằng giọng nói: "Cậu nói lại lần nữa xem tôi có cho cậu bước ra khỏi đây được không!"

"Anh có dám để chúng tôi lục soát trang viên của nhà anh không?", Lâm Vân hỏi ngược lại.

"Trang viên nhà họ Triệu là nơi để cậu muốn lục soát là lục soát chắc?", Triệu Thần Dương cười lạnh nói.

"Nếu như anh không dám để cho chúng tôi lục soát thì chứng minh rằng nhà anh có làm chuyện khuất tất nên phải làm rùa rụt đầu, tôi nói không sai chứ?", Lâm Vân lớn tiếng nói.

Những lời này Lý Dục Thần chưa từng thảo luận trước với Lâm Vân, tất cả đều do Lâm Vân tự ứng biến.

Lý Dục Thần bất giác muốn cười, tên nhóc này làm anh tưởng mình đang chứng kiến mấy học sinh cấp ba mắng nhau vậy.

Nhưng có thể một mình tiến vào nhà họ Triệu, đối mặt với Triệu Thần Dương mà không hề biến sắc, lời nói cũng không lộ ra sự yếu thế thì đã không tệ rồi.

Triệu Thần Dương bị một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi mắng thẳng mặt là đồ rùa đen rụt đầu, sao có thể chịu đựng được.

"Người đâu, mau bắt cậu ta lại cho tôi, tôi muốn thay mặt nhà họ Lâm dậy dỗ cậu ta một chút".

Nghe lệnh, bốn người đàn ông vạm vỡ từ cánh cửa nhỏ bên cạnh phòng khách bước ra, bọn họ chính là những cao thủ do nhà họ Triệu nuôi dưỡng.

Bốn người đi thẳng đến chỗ Lâm Vân.

Đến lúc phải ra tay, Lâm Vân vẫn cảm thấy có chút lo lắng.

Mặc dù cậu ta có học võ và giành chức vô địch taekwondo thanh thiếu niên nhưng cậu ta vẫn chưa bao giờ trải qua thực chiến.

Thân là cậu chủ nhà họ Lâm, đi đâu cũng được bảo vệ tận răng thì lấy đâu ra cơ hội thực chiến.

Bốn người tiến lên chia ra hai bên trái phải, muốn bắt Lâm Vân lại.

Có lẽ là bởi vì bọn chúng nghĩ rằng Lâm Vân tuổi còn nhỏ, không ngờ câu ta có thể phản kháng, cho nên người đàn ông đầu tiên đã bị Lâm Vân đạp bay dễ dàng chỉ trong một cước, người thứ hai cũng bị cậu ta đánh một quyền vào xương sườn sau đó ngã văng ra ngoài.

Hai người bị đánh gục, còn lại hai người lúc này mới có thể phản ứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play